Tuesday, May 29, 2007

Hai Tuần

Có một đôi trai gái nọ quen nhau, đúng ra là yêu nhau. Nhưng anh chàng ấy có thói quen xấu là tình cảm rất nồng cháy nên thông thường họ không phải chỉ gặp nhau vào cuối tuần hay cuối tháng mà cứ hai hoặc ba ngày là anh chàng đến thăm hoặc dẫn cô gái đi chơi. Một hôm nọ, cô gái thủ thỉ với chàng: 
- Anh biết không? Em rất sợ một điều. 
- Điều gì vậy? Em có thể nói cho anh nghe chứ? 
- Em nghe người lớn bảo rằng khi yêu nhau người ta không nên gặp gỡ nhau thường xuyên. Vì như thế sẽ làm tình yêu phai nhạt sớm. Em cũng thấy có nhiều người yêu nhau đã sớm chia tay nhau cũng vì lý do tương tự. Cho nên em rất sợ chuyện ấy rồi sẽ xảy ra giữa anh với em. Bởi vậy em có một mong muốn không biết anh có đồng ý với em không? 
- Những gì em mong muốn anh sẽ cố làm bằng được mà. Em nói đi! 
- Em cũng rất nhớ anh mỗi ngày, và cũng biết là anh cũng nhớ em. Nhưng anh không nên đến thăm em thường xuyên. Khoảng hai tuần, hoặc có thể lâu hơn một chút mình sẽ gặp nhau. Có như vậy tình yêu của anh và em chắc chắn sẽ không nhanh phai nhạt như người ta vẫn thấy. 
Thấy vẻ lo lắng và những lời ngọt ngào của cô gái, chàng trai không biết làm gì hơn. Và có lẽ cũng vì chiều chuộng nàng nên chàng trai cũng ậm ừ chấp nhận. Thế rồi sau đó chàng không đến thường xuyên như trước đây mà cứ đúng hai tuần chàng mới đến một lần. 
Rồi cái hai tuần thứ nhất qua đi, cái hai tuần thứ hai cũng qua đi trong êm ái. Đến cái hai tuần thứ ba, cũng như mọi khi, chàng trai đến nhà trọ của nàng. Nhưng đến nơi chàng mới biết là cô gái đã dọn nhà đi nơi khác. Cái duy nhất mà nàng còn để lại cho chàng là số điện thoại của nơi ở cũ. 
Vừa buồn, vừa lo lắng. Chàng trai đến siêu thị, cái nơi mà nàng vẫn thường làm việc mỗi chiều để tìm. Và rồi cũng được biết nàng không còn làm việc ở đó nữa. Hai tháng sau, anh chàng nhận được một bức e-mail viết rằng: 
"Chao anh, Anh di cong tac ve roi a? Anh that hu lam, ve ma cung khong chiu dem tham em. Anh lo cho cong viec va gia dinh anh chu dau co quan tam den em. Thoi thi anh di ma lo di, tu nay anh khong con phai ban tam gi den em nua." 
Vừa giận mình, vừa cảm thấy hoài nghi. Chàng trai viết trả lời, kể lễ sự tình với tất cả tình yêu thắm thiết của mình. Nhưng bức e-mail ấy vẫn "sao chưa thấy hồi âm". Chàng quyết định thêm địa chỉ e-mail của nàng vào Yahoo! Messenger của mình. Vào một đêm, chàng lên mạng trò chuyện với những người bạn. Thấy nick của nàng sáng, chàng vồn vã hỏi thăm. Nhưng sau dòng chữ "Em da lay chong, anh ay rat thuong em" thì cô gái không trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa.




Phía Sau Sự Im Lặng

Mấy năm trước có một chàng trai, là chuyên viên Marketing của tổng công ty, sau một chuyến công tác quen một cô gái là nhân viên CSKH của một công ty con. Sau vài lần gặp nhau, cả vì công việc lẫn những cuộc trò chuyện riêng tư, anh chàng đã phải lòng cô gái. Nói trắng ra là anh ta yêu cô ấy, có lẽ vì sự dịu dàng, biết quan tâm đến người khác của cô, cũng có lẽ vì nét duyên dáng với cái lún đồng tiền nho nhỏ trên nụ cười của cô ấy. Khi công ty tổ chức chương trình đi bộ gây quỹ chăm lo đồng bào nghèo, cô ấy đã song hành bên anh chàng, và ai cũng cho rằng họ là một đôi rất đẹp. 
Người hạnh phúc nhất có lẽ chính là anh chàng ngốc ngếch đó khi nghe cô gái bảo: "Nếu không phải vì anh, em đã không tham gia hôm nay". Sau đó người ta thường xuyên thấy họ cùng đi ăn vào những buổi chiều, và cũng thường là một cặp trong một số lần họp mặt bạn bè của họ. Cuối năm ấy, khi cô gái sắm sửa quà gửi về quê ăn tết thì họ cũng đi chung với nhau, và anh chàng cũng chính là người đưa cô ấy ra tận bến xe gửi quà cho người quen. 
Một hôm nọ, có lẽ vì tình yêu của mình không thể kìm nén được, anh chàng mời cô gái đi đến một quán cà phê trên tầng thượng của một toà nhà trung tâm thành phố. Đó là đêm trăng tròn. Uống được vài ngụm cafe, anh chàng bắt đầu bày tỏ tình cảm của mình: 
- Em biết không? Cũng đã lâu lắm rồi anh không hề biết mắc ở là gì. Nhưng từ khi gặp em, có nhiều điều muốn nói mà anh cứ cảm thấy bối rối khi đứng trước em để rồi cũng khôn thể nói gì. Nhưng điều đó cũng thật đơn giản mà lại có thể làm thay đổi cả cuộc đời anh. Anh muốn nói rằng anh yêu em. Anh mong rằng em sẽ đón nhận tình yêu của anh chứ? 
Một chút lặng yên bối rối, rồi cô gái cũng thỏ thẻ: 
- Anh là người tốt mà bất cứ cô gái nào cũng mong muốn được đón nhận tình cảm của anh. Với em, em sau tất cả thời gian cùng chia sẻ mọi việc, em nghĩ rằng em không cần nói gì nhưng anh đã hiểu tình cảm của em dành cho anh như thế nào mà. 
Không có sự chắc chắn nào, nhưng cách trả lời của cô gái làm cho anh chàng cảm thấy hạnh phúc, dù là một hạnh phúc không được định nghĩa bằng lời được. Kết thúc cuộc trò chuyện ấy, họ ra về, anh chàng đưa cô gái về tận nhà và quyến luyến một lúc trước khi ai về nhà nấy. 
Rồi cái tết cũng tới nơi. Trước khi lên tàu về quê, cô gái có gọi điện thoại chia tay và gửi lời chúc đến gia đình anh chàng. Khi đến quê, cô gái cũng không quên bảo cho chàng biết để an tâm. Và những ngày ấy mỗi tối họ đều tâm sự với nhau qua điện thoại. 
Mấy ngày tết rồi cũng hết. Khi những cánh mai vàng tả tơi trong nắng mới thì anh chàng cũng không còn nghe tin tức gì của người con gái mà anh ta trao trọn trái tim tình. Những cuộc gọi không thưa máy, những tin nhắn không hồi âm và những bức e-mail không hồi đáp. 
Và rồi một ngày đẹp trời cuối tháng giêng, anh chàng nhận được một tin nhắn dài lắm. Nội dung đại loại là "Nhung tin nhan cua anh, nhung e-mail cua anh em deu nhan duoc, nhung em ko dam hoi am, em ko muon lam anh dau long. Nhung em cung ko muon lam anh ay dau kho. Va em da chon lua, mong anh hieu va dung goi hay nhan tin cho em nua". 
Hai tuần sau đó, anh chàng nhận được thiệp hồng có tên cô dâu rất quen thuộc.


Ngày ba má đến

NGÀY BA MÁ ĐẾN Tôi mới đi làm về, nghe mẹ tôi bảo là có cô T nhắn là mai cô ấy sẽ đến vào buổi chiều để gặp tôi. Thì ra là cô bé T, một người bạn mà hơn 2 năm trời tôi với cô ấy không liên lạc với nhau. Tôi không khỏi ngạc nhiên khi bổng nhiên cô ấy tìm tôi. Trong bụng tôi đinh ninh là chắc cũng phải có chuyện gì đây, nhưng quả thực tôi không biết đó là chuyện gì. Thế là cái ngày mai mà cô ấy hẹn cũng đã đến. Chiều hôm ấy tôi cũng mới đi làm về là đã thấy cô ấy ngồi đợi tôi. Vẻ mặt buồn buồn, nhưng mà cô ấy luôn thế mà. Cũng chính nét buồn buồn làm cho cô ấy có nét duyên ngầm và cũng phù hợp với tính tình hiền dịu của cô ấy. Tôi còn nhớ cách đây nhiều năm bà con, bạn bè còn ghép đôi cho tôi với cô ấy với lý do là "trai tài gái sắc". Nhưng mà ai nói gì thì nói, lúc ấy đúng ra nếu tôi không đang để ý một người bạn của cô ấy thì chắc chuyện không đến nỗi như bây giờ. Dù sao thì lúc ấy chúng tôi đều mới lớn cả, nếu có gì cũng chỉ là cảm giá mến nhau mà thôi. - T đến lâu chưa? - Cũng mới đây thôi. Khoảng 15 phút. - Tôi xin lỗi, vì kẹt xe quá tôi về hơi trễ tí. - Không có chi, cũng là tôi làm phiền H đấy thôi. - Uống tí nước rồi nói chuyện vậy, đợi tôi cất cái cặp đã. Chúng tôi vẫn thường nói chuyện với nhau theo kiểu xưng tên như thế vì chúng tôi từng học chung trường chung lớp, và tất nhiên là cùng tuổi nữa. Sau khi thay bộ đồ đi làm xong, tôi chậm chạp hớp ngụm nước. Trong lúc ấy vẻ mặt cô ấy trông đang lo âu chuyện gì nên tôi cũng cảm thấy chút căng thẳng. - Hôm nay đến chơi với tôi, chắc là T cũng có việc gì định kể tôi nghe đó chứ? - Ừ, cũng có ít chuyện nhờ H giúp đây. Nhưng chắc nên đi ra sau vườn nói chuyện cho mát mẻ H hén! - Ô kê Trước khi chúng tôi không liên lạc với nhau thì cô ấy và P, một đứa bạn chí cốt của tôi, hay đến nhà tôi chơi lắm nên cô ấy biết khu vườn nhà tôi cũng rộng rãi. Cô ấy vẫn bước chậm từng bước rất cản thận. Có lẽ da thịt phụ nữ thơm hơn nên có mấy con muỗi cứ vo ve theo cô ấy mà không để ý tới tôi. Điều lạ hơn mọi khi là cô ấy không hỏi này hỏi nọ mà im lặng đếm từng bước. Đến một bóng dừa, tôi đứng lại. - Coi T kìa! Có việc gì thì cứ kể tôi nghe đi. Cứ nín thít thế này thì ai biết đâu mà lần? - ..... - Nói thiệt với T là tôi cũng cảm thấy khó chịu khi nói chuyện một mình lắm đấy. - Hôm kia ba má tôi có xuống đây. Mới về hôm qua. Cô ấy nghỉ học sớm mà tôi cũng chẳng biết lý do gì. Sau đó nghe nói cô ấy xuống Thành phố làm công nhân bên Việt Thắng. Và không lâu sau cũng có được một căn nhà ở Thủ Đức. Khi tôi xuống Thành phố học thì cũng cố tìm một người đồng hương, và đó là lý do tôi gặp lại cô ấy. - Ba má xuống thì chắc là có đem quà bánh cho. Vậy nên vui chứ sao buồn hiu vậy? - Quà bánh gì đâu. Thậm chí còn .... - Còn gì? Theo kinh nghiệm của tôi thì cha mẹ cũng hay nhắc nhở con cái chuyện chồng con gì đấy. Mà rồi vậy thì thường thôi có gì đâu mà buồn? - Nếu chỉ là nhắc nhở thôi thì ai nói làm gì. Đằng này...... ba má tôi bảo tôi về quê lấy chồng. - Ừ, vậy lại càng vô lý. Con gái lớn lên ai mà chẳng mong lấy được một tấm chồng. Nếu thế thì lại càng phải vui chứ sao lại buồn? Cô ấy không trả lời. Nước mắt đọng ở khoé mắt. Cô ấy ngước nhìn ra xa về phía mặt trời đang ngã màu vàng như một quả cam khổng lồ bên kia con sông nhỏ. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Chợt tôi phát hiện ra rằng những thông tin tôi có được không ủng hộ cho giả thuyết là cô ấy có ai đó để yêu ở quê nhà. Vả lại, với vẻ đẹp của cô ấy thì chắc hẳn những chàng trai được mong đợc có lẽ là một anh chàng nào giàu có ở Sài Gòn, hoặc chí ít thì cũng là một người đang trên đường đi tới sự thành đạt nếu là người ở quê. Nghĩ đến đây tôi cảm thấy tội cho cô ấy. Nhưng vẫn vờ như không hiểu gì, tôi hỏi tiếp: - Rồi T đã đồng ý chứ? - Không. - Sao vậy? Tôi nghĩ anh chàng nào có gan đi hỏi cưới T chắc hẳng cũng là con nhà khá giả, và chắc người ta cũng là thể hiện thành tâm thành ý của họ mà. Vẫn không trả lời. Tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng kêu khẻ từ những chiếc lá khô dước chân cô ấy, giống như âm thanh mà người ta có thể nghe thấy nếu đi vào vườn cây sau một cơn mưa. Mọi thứ xung quanh vẫn im lặng, những giọt nắng cuối ngày cũng bắt đầu thưa dần. - Nếu cảm thấy ngại trả lời thì tôi sẽ đưa ra một số đáp án. Và T chỉ cần lắc đầu hay gật đầu là được. Nếu không thì tôi cũng chẳng biết T muốn gì và tôi nên làm gì nữa. Ô kê? - Hm. - T không đồng ý vì người ấy nghèo khó? - (Lắc đầu) - Vì người ấy xấu trai? - (Lắc đầu) - Vì người ấy nhỏ tuổi? - (Lắc đầu) - Vì T không yêu anh ta? - Hm - Tôi hiểu rồi. Theo T trả lời thì lý do duy nhất là vì tình yêu. Vậy nếu chỉ đơn giản là vì không yêu thì có sao đâu. Anh ta đủ tuổi, gìau có, đẹp trai và lại đi hỏi cước T thì cũng chứng tỏ là người ta yêu T. Việc còn lại là hãy tập yêu anh ấy đi. Chỉ cần thêm chút thời gian thì mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. - Không thể tập được. Tình cảm không phải đơn giản như H tưởng đâu. - Tất nhiên là tôi không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm rồi. Nhưng nếu như vậy hoá ra T nhờ sai người rồi thì phải. - Tôi nghĩ H cố tình không hiểu thôi. Nhưng nếu không nhờ H thì tôi biết nhờ ai bây giờ? - Thôi được rồi. Vậy vấn đề ở đây là chuyện tình cảm của T. Nếu không tập được thì cũng có một số lý do. Tôi hỏi và T chỉ có việc ừ hoặc không. - Ừ. - T chưa biết yêu? - Không - T đang yêu một người khác? - (Gật đầu) Thì ra mấu chốt vấn đề lại ở đây. Đúng là cũng khá rắc rối. Tôi cứ thấy giống như phim hay tiểu thuyết vậy vì tôi chưa bao giờ lâm vào cảnh ngộ thế này. - Vậy thì cứ nói thẳng với 2 bác là xong chứ gì? - Nói làm sao bây giờ? Trong khi người ấy không hề biết tình cảm của tôi dành cho người ta. Và ba má tôi cũng không hề biết anh ấy là ai. Hơn nữa dù cho có biết đi nữa thì cũng không hy vọng gì. Điều mà tôi cần là cách để tôi trả lời cho ba má tôi đừng buồn tôi thôi. - Được rồi. Trả lời thế nào thì quả là tôi không biết. Nhưng có một nguyên tắc mà tôi nghĩ là T nên biết và khi ấy T sẽ có câu trả lời thích hợp. Đó là cha mẹ nào lo cho chuyện hôn nhân của con cái cũng vì mục đích lớn nhất là mong muốn cho con mình được hạnh phúc. Đừng quan tâm tới chuyện yêu ai, lấy ai mà chỉ cần T tin chắc rằng việc yêu người đó, lấy người đó làm cho T cảm thấy hạnh phúc nhất thì không ai có thể bắt T thay đổi nguyện vọng của T được. Tuy nhiên, chúng ta đã lớn rồi, và bất cứ quyết định nào chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm với nó chứ không ai khác chịu trách nhiệm thay mình được. Hãy suy nghĩ kỹ những gì tôi nói rồi T sẽ tự biết cách làm thế nào cho tốt nhất.