Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Cũng đã hơn hai năm rồi tôi và anh ấy không gặp nhau lâu nhiều dù gần đây thỉnh thoảng tôi và anh có đi ăn trưa chung và cũng chỉ hỏi thăm nhau vài câu về công việc. Những lần như thế tôi cũng chẳng có thông tin gì mới để nói với anh ngoài việc khảo sát, nghiên cứu và đầu tư mở mang thêm chuỗi cửa hàng của mình. Anh thì cũng không có gì đáng để khoe ngoài những biến đổi liên tục của thị trường và tình hình của công ty. Cứ như thế nên gần như anh và tôi cũng đều đoán được câu trả lời khi hỏi thăm nhau về công việc. Duy có điều là gần như không ai chịu chia sẻ về đời sống tình cảm của mình cho người kia ngay cả khi được hỏi han nồng nhiệt. Nhưng rồi cũng chẳng hiểu vì sao mỗi khi được anh ấy mời ăn trưa hay uống nước thì tôi cảm thấy vui vui và muốn thu xếp tốt nhất để không phải nói lời từ chối. Có lẽ đó là một thói quen đã được tạo ra từ cách đây nhiều năm, từ những ngày mà tôi vẫn thích mỗi ngày được vào làm việc gần anh, được giúp anh những việc lặt vặt cho đến tối và được anh trả công bằng một chầu trà lipton với đĩa khoai tây khoái khẩu của tôi trên tầng thượng thương xác tax hay bằng một chầu ốc lề đường dành cho sinh viên giống bọn tôi.
Hôm nay cũng là một ngày bận rộn của tôi như bao nhiêu ngày khác, nhưng thấy anh online trên Yahoo và cũng chiều rồi nên tôi chào hỏi anh vài câu.
- Anh khỏe không?
- Cảm ơn em, anh khỏe. Công việc làm ăn của em tốt chứ?
- Cũng bình thường thôi anh. Chưa nói là do tình hình kinh tế chung nên cũng có chút khó khăn.
- Dù tình hình thế nào đi nữa thi người ta cũng phải ăn với mặc. Em không phải lo lắng gì, nhanh thôi mà.
- Năm nay anh kế hoạch của em là thắt lưng buộc bụng, cố gắng duy trì được hiện tại, giữa được nhân viên là tốt rồi.
- Xưa đến nay có gì em không làm được đâu! À, mà còn chuyện kia thế nào rồi em? Có tiến triển gì chưa?
- Cũng vậy thôi anh. Hôm nào có dịp gặp nhau thì em nói cho anh nghe, giờ trên mạng bất tiện. Còn anh thì sao? Không lấy vợ đi, già rồi còn gì?
- Sẽ lấy thôi, không sớm thì muộn mà. Giờ em đang làm gì đó?
- Em đang giám sát mấy cửa hàng, cũng không quan trọng gì.
- Vậy có muốn uống ly trà lipton và kể anh nghe chuyện của em không?
- Không phải anh đang ở công ty sao?
- Anh đang ở ngoài quán Zenta nè.
- Anh dám trốn việc ra ngoài chơi hén!
- Ừ, nhưng mà mấy giờ em ra được ?
- Anh đợi em chừng ba mươi phút, được không?
- Anh sẽ về lúc tám giờ ba mươi. Nếu em ra sớm thì có nhiều thời gian, còn ra trễ thì sợ kể không hết chuyện thôi. Trong thời gian đó anh vẫn làm việc của anh.
- OK. Thống nhất vậy đi. Năm giờ em tới.
- OK.
Lại một lần nữa thôi hầu như không hề có ý định từ chối lời mời của anh, vẫn là một thói quen khó bỏ. Thế là tôi xếp máy vàp giỏi và đẩy xe ra ra, chạy một mạch đến chỗ anh đã nói. Quán cà phê này ngay giữ trung tâm, cũng khá đẹp và nhiều người thích. Tôi thì ít khi chọn quán này, chỉ vì không muốn bất tiện cho anh nên tôi mới phải chiều thôi. Những nơi mà anh và tôi từng đến là những quán có khung cảnh thiên nhiên, có nước chảy, có hoa cỏ và có những ngọn gió trong lành, và nhất là có những bản nhạc xưa, êm, nhẹ để không quá ồn cho những lời tâm sự. Quán này thì không được như thế, và tôi cũng biết anh không thích nó lắm cho việc thưởng thức mà hẳn là anh vừa mời khách ở đây. Anh có sở thích là ngồi chỗ cao. Hễ đến chỗ nào có nhiều tầng thì anh tìm đến tầng cao nhất để ngồi trên đó. Vì vậy cũng không khó mấy cho tôi khi tìm anh mà không cần phải tốn tiền điện thoại khi quán này chỉ có một tầng lầu. Mặc dù tầng lầu có hai phòng, nhưng vì anh không hút thuốc nên tôi nghĩ anh phải ngồi đâu đó trong phòng có chữ "No Smoking". Anh đang ngồi ở phía gần cái điểm gốc của wi-fi trong quán, gần cửa sổ và hướng ra giếng trời của quán có những cây xanh và dây leo. Anh cũng không khác mấy so với xưa, vẫn nét mặt khắc khổ dán đôi mắt vào màn hình máy tính với những con số và chữ.
- Chào anh.
- Chào em. Sao em biết anh ngồi đây hay vậy?
- Hên xui mà.
Anh cẩn thận gấp cái máy tính lại để lên trên cạnh tường nhô ra chỗ ghế ngồi. Hai tay chống cằm nhìn tôi. Tôi gọi một ly lipton nóng rồi ngồi xuống phía đối diện.
- Đáng lẽ anh sẽ bảo em ngồi cùng bên với anh. Nhưng chắc biết là không được nữa rồi nên thôi.
- Biết thân vậy là tốt. Tha cho tui đi ông.
- Không biết tha thế nào và tại sao, trừ phi anh biết quyết định của em mới đây. - anh vẫn hay đưa đẩy bằng những câu nói hay dài dòng như thế, hơi tây tây và khách sáo, nhưng cũng có khi ngược lại tuỳ theo tâm trạng của anh.
- Cũng không có gì đặc biệt. Nếu không có gì thay đổi thì em sẽ mời anh dự đám cưới em trước khi đám cưới anh.
- Chúc mừng em - giọng anh như một ông già, không mấy nhiệt tình.
- Có gì đâu, anh mới đáng chúc mừng đó. Chúc mừng anh nhé, cuối cùng cũng có người chịu làm vợ anh rồi! - tôi chìa tay ra phía anh để bắt tay, nhưng anh cười rồi cầm tay tôi đặt xuống bàn.
- Em tưởng anh tệ đến nỗi không có ai yêu sao? - anh cười nhẹ, chỉ đủ hở vài cái răng.
- Không phải tệ mà là hiếm có cô nào dám có gan để làm vợ anh.
- Làm vợ anh cần gì gan? - anh trố mắt ra vờ như không hiểu.
- Cần chứ, còn cần thêm bản lĩnh nữa để có thể cột chân ai lại không cho anh thả đi lung tung.
- Em thiệt là....
Bị tôi chọc vào chỗ yếu, anh lắc đầu, vẫn với nụ cười khó hiểu, hơi chua chát. Rồi như một lúc chùng lại trong cuộc nói chuyện, anh nhìn xa xa ra phía những dây leo. Tôi cũng nhìn theo, và cũng không chọc anh nữa. Nhìn trong ánh mắt anh tôi biết anh có tâm sự gì đó muốn nói, có điều là cũng không dám chắc sau ngần ấy thời gian thì những tâm tình của anh thường liên quan đến chuyện vui buồn trong công việc hay không bởi nghe nói anh đã đổi chỗ làm, chắc cũng tốt hơn để khoe hơn là than vắn thở dài. Anh quay lại nhìn tôi, nhấp chút trà đá rồi nói tiếp.
- Em biết anh có ấn tượng gì với nơi đây không?
- Chuyện ông ông biết làm sao hỏi tui? - tôi vẫn hay phản ứng kiểu trẻ con như thế, và những khi bên anh tôi vẫn thích làm trẻ con trừ phi có những chuyện thật sự cần thiết.
- Tại quán này, cách đây vài năm, vào một buổi chiều, có một người tâm sự với anh trong nước mắt về một chuyện tình ngang trái. - anh kể chuyện hay có dây có nhợ như thế, và thường hay liên quan đến phụ nữ. Lần này thì đoán được ý của anh nên tôi xen vào.
- Rồi người đó bây giờ sao rồi?
- Lấy chồng rồi. Chắc là đang hạnh phúc. Mà phụ nữ cũng lạ. Khi buộc phải thay đổi nợ duyên họ khóc, họ buồn, họ chán, họ đau khổ. Nhưng không được mấy ngày thì họ cũng nhanh chóng quen với tình duyên mới và chẳng có gì có thể níu kéo chân họ.
- Ý anh là từ đó đến giờ anh không gặp người ta phải không? - nghe giọng anh đều đều như thế tôi đoán mò.
- Ừ. Đã không hề gặp. Có nói chuyện qua mạng vài lần, nhưng không nói được bao nhiêu. Cô ấy có nói là để hôm nào thu xếp được sẽ mời anh cà phê. Nhưng rồi từ đó về sau trốn mất, gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Đúng là phụ nữ.
- Phụ nữ thì sao chứ? Phụ nữ tụi tui tất nhiên không thể giống đàn ông, càng không thể đa tình giống như anh, gặp ai cũng không tha - Được cơ hội, tôi lại tấn công chỗ yếu của anh.
- Em nghĩ cứ như ai gặp anh cũng yêu anh hêt vậy. Anh đâu có cái phúc đó.
- Đúng rồi. Không phải ai cũng vậy, nhưng trường hợp này thì khác.
- Khác thế nào em?
- Anh quên rằng cô ấy là bạn học của em. Tuy tụi em không chơi thân với nhau nhưng cũng không phải là không có dịp để hiểu tính nhau. - tôi nhìn thẳng vào mắt anh - Anh có biết vì sao cố ấy không muốn gặp lại anh không?
- Theo kinh nghiệm của anh thì chắc hẳn là người ta sau một cuộc thay đổi và tìm thấy hạnh phúc thì người ta chẳng cần bận tâm đến những chuyện trong quá khứ, những người đã từng chia sẻ tâm sự với họ khi họ gặp khó khăn hay đau khổ.
- Anh thiệt là... - nghe giọng anh chua chát trách móc, tôi nữa bực mình nữa cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng quen rồi nên tôi cũng tìm cách giải thích cho anh hiểu - Anh cứ tưởng ai cũng là người xấu xa cả sao? Sao anh không tự xét lại mình đi. Anh có biết chính vì tính của anh nên cô ấy không dám gặp anh không?
- Vì anh sao? - hai con mắt hình viên đạn của anh cũng cố tròn ra như để cho thấy sự ngạc nhiên - Tính anh thế nào? Anh còn nhớ những lần trò chuyện anh đều giữ khoảng cách đúng mực, không làm gì thất lễ mà.
- Đúng rồi! Anh không làm gì sai, anh cũng không nói gì sai. Nhưng anh có nhớ là có lần anh làm cho cô ấy khóc trước mặt anh không?
- Thì... - anh ngập ngừng, như vừa nhận ra điều gì đó, rồi lại giải thích - Thì đó là lúc cô ấy buồn, phụ nữ được quyền khóc khi buồn mà. Trong hoàn cảnh lúc ấy tưởng nếu anh là cô ấy thì chắc cũng khóc thôi.
- Ừ, đúng ra anh không nói sai, cũng không làm sai. Nhưng mà anh có biết anh luôn nói, luôn thể hiện sự quan tâm mà đáng lẽ người ta phải nhận những điều đó từ người yêu hoặc chồng mình. Anh có biết những sự quan tâm của anh làm cho người ta tự cảm thấy có lỗi không?
Nghe tôi nói có lý, anh lặng im trong chốc lát, lại nhìn xa nhìn gần. Vẫn cái gương mặt hay trầm ngâm và đôi mắt suy tư đó mà trước đây tôi vẫn gặp gần như mỗi tuần. Những khi ấy có nhiều hơn một chuyện để nói mà nhiều khi anh cũng không chịu tự nói cho đến lúc tôi hỏi đến. Ngày xưa, lúc quen anh tôi vẫn có thói quen xấu là hay lục trong tin nhắn của anh những tin anh nhắn cho người khác, những tin nhắn mà tôi nghĩ anh chỉ có thể nhắn cho mình tôi thôi. Lần thứ nhất tôi không nói gì nhiều ngoài câu "em cứ tưởng tất cả tin nhắn đó là anh nhắn cho một người chứ". Với người thông minh như anh tôi nghĩ anh sẽ hiểu tôi muốn gì và nếu tôi có chỗ đứng trong tim anh thì hẳn anh không để chuyện như thế tái diễn. Vậy mà lần thứứ hai, cũng là lần cuối cùng, đó là vào một ngày mà người ta gọi là lễn tình nhân, anh đưa tôi đi đến quán cà phê tôi thích tặng tôi một món quà nhỏ xíu mà nghe nói là anh đã để dành bấy lâu nay cho tôi. Và vì ngày đặc biệt này anh mới tặng cho tôi. Lúc đó tay tôi đang cầm chiếc điện thoại của anh với những kiểu cách nhắn tin thật tình tứ, và như thường lệ, cho rất nhiều nguời. Tôi thực sự không chịu nỗi sự trăng hoa của anh, tôi thực sự cảm thấy đau lòng, cứ như anh cố tình không hiểu lòng tôi. Vậy mà anh đang làm gì cơ chứ? Anh đang tặng tôi món quà ngày tình nhân, một gói quà có in hình trái tim. Và tôi đã từ chối một cách nhẹ nhàng rằng "em không thích những kẻ đa tình". Rồi chúng tôi chia tay từ đó. Nhưng mà hình bóng anh cứ bám theo tôi. Cả mấy năm trời tôi không thể đến với một người con trai khác. Tôi vẫn luôn theo đuổi sự hoàn hảo, tôi không muốn đến với một người mà trong tim tôi còn chỗ đứng của anh, trong đầu tôi còn có thói quen nghĩ đến anh mỗi khi tôi vui buồn bất chợt. Còn anh thì sao? Anh dường như không hề biết điều đó. Sau hôm ấy anh không thèm gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho tôi, anh cứ làm như tôi là người có lỗi. Cũng chẳng biết tôi có thể tha thứ cho anh nếu anh lại gọi tôi chăng, nhưng tôi vẫn mong nhận được tin gì đó từ anh.
- Em có bao giờ tự thắc mắc là vì sao anh lại như thế không? - có lẽ thấy tôi cũng không nói gì nên anh lại vẽ chuyện. Anh vẫn hay làm thế, vì đó là một phần trong thói quen của anh, hơi mang tính công việc một chút.
- Thắc mắc làm gì chứ. Con trai ai cũng như ai, thấy con gái là nhào tới thôi. Mà không, anh khác người ta.
- Khác thế nào?
- Người ta nhào vô cũng lựa người. Còn anh ai anh cũng sáp tới mà không cần biết trạng thái của họ ra sao. Gọi là "già hổng bỏ nhỏ hổng tha".
- Nếu hôm nay anh muốn nói với em một lần, về những lý do làm anh trở thành con người như thế thì em có tin không?
- Hên xui hà. Tùy vào việc anh có thành tâm khai báo sự thật hay không thôi. - tôi nói giọng nửa thật nửa đùa, nhưng cũng ngồi chồm về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Dù gì thì tôi cũng vẫn còn ấm ức vì những lần trước khi tôi nổi điên thì anh cũng im lặng chứ không thanh minh gì. Lần này anh bổng dưng tự đề cập đến chuyện đó tôi cũng mong có thể biết thực sự anh nghĩ gì.
- Không biết anh có từng kể anh nghe chuyện về gia cảnh của anh không?
- Có. Rồi có liên quan gì chứ?
- Vì hoàn cảnh anh phải mang nhiều trách nhiệm với những người thân trong nhà. Mười mấy năm qua anh sống trong nợ nần và sự lo lắng. Hầu như mọi người đều phụ thuộc vào anh đến nỗi anh không bao giờ nghĩ đến chuyện lấy vợ.
- Anh nói nghe ngược đời. Anh không muốn lấy vợ mà sao gặp ai cũng tán tỉnh vậy?
- Đó mới chính là vấn đề. Anh đã tưởng rằng những mối tình ngang trái, những cuộc tình tay ba, những khó khăn để đến với một người khi mình thích nhiều người sẽ giúp cân bằng làm mình không đến với một người nào được. Đó là cách giữ sự cân bằng.
- Bó tay. - tôi phát cười lên vì suy nghĩ rất buồn cười của anh, nhưng rồi cũng không cười được lâu vì chợt đôi mắt tôi ứa lệ. Không hiểu vì sao nhưng tôi không thể ghét anh mà ngược lại còn cảm thấy tội cho anh. Rồi nhìn thấy anh rất trầm tĩnh trước cái cười của tôi nên tôi cũng muốn xem anh giải thích gì thêm - Vậy tại sao bây giờ anh lại quyết định lấy vợ?
- Em biết rồi đó. Đối với người khốn khổ khốn nạn như anh thì điều quan trọng hơn hết khi đến với một người là phải có cảm giác an tâm rằng quan hệ đó nếu không giúp họ làm tốt vai trò của mình hơn thì chí ít cũng không có ảnh hưởng xấu đến quan hệ hiện thời của mình.
- Vậy anh nghĩ rằng tất cả cả những người anh từng quen thế nào? Anh nghĩ tất cả họ đều là những người ích kỷ, không ai biết quan tâm đến người khác như anh sao?
- Không phải vậy, mà là có những người rất tốt nhưng họ đã không phải là của anh. Còn những người khác thì.... - anh ngập ngừng, đó là cái cách rất quen mà anh thường bắt tôi phải thêm biết tự động thêm vào.
- Thì sao chứ? Anh cứ như là anh đã biết tất cả phụ nữ trên thế gian này vậy. Nhưng mà cuối cùng anh cũng sắp lấy vợ. Anh cho rằng đó là người duy nhất anh có thể tin tưởng sao?
- Không phải là duy nhất mà chính xác hơn là người đầu tiên cho anh có cảm giác rằng có thể hiểu và chia sẻ với anh những khó khăn trong cuộc sống.
- Hỏi thật nhé! Vậy anh đã từng nghĩ em là người thế nào? - nghe anh nói có vẻ như anh đã không hiểu về tôi giống như tôi từng hiểu về anh. Tôi cảm thấy thật bực mình.
- Em từng là người để lại ấn tượng rất tốt trong lòng người. Em từng là một cộng tác viên xuất sắc nhất và có tinh thần trách nhiệm nhất. Em là người luôn thành công trong mọi công việc. Em không phải là người quen sung sướng nhưng mọi chuyện đến với em rất dễ dàng. Và quan trọng hơn hết, em luôn đem lại cho anh cảm giác được an ủi, quan tâm. Dù cho hiện tại bây giờ có thể nào đi nữa thì anh vẫn không quên rằng em luôn có mặt khi anh cần. Kể cả trong những tình huống rất cấp bách mà anh không nghĩ là em có thể thu xếp được thì em vẫn có thể đến với anh. Anh cảm thấy mang ơn em về điều đó.
- Có gì đâu anh, dù chỉ là những người bạn bình thường thì khi họ muốn gặp mình chắc hẳn cũng cần chia sẻ gì đó mà. Huống chi là với anh, vốn có nhiều buồn vui.
Nói đến đây, cứ như có một không gian xa xưa nào đó hiện về giữa hai chúng tôi. Cả hai cùng im lặng nhìn nhau. Anh nhìn tôi với ánh mắt thật sâu như có pha chút hối tiếc muộn màng. Tôi nhìn anh với chút tình yêu chớm nở của cách đây nhiều năm, chút quý mến anh vì bản lĩnh của anh trong công việc, vì tình thương yêu anh dành cho gia đình mình, rồi chút bực mình vì tính trăng hoa bay bướm của anh. Tôi đã từng yêu anh đến nỗi không bao giờ có thể để anh một mình khi anh nói cần gặp tôi. Có những kỷ niệm rất ngọt ngào, hơi trẻ con và buồn cười nhưng làm cho người ta không thể nào quên được. Đó làm một lần anh hẹn đến đón tôi nhưng cuối cùng thì trời mưa nên anh đã không đến. Lần đó anh bị tôi trách làm chỉ vì một cơn mưa mà không giữ đúng lời. Vậy là lại có cơ hội cho anh chuộc lại lỗi lầm vì một lần khác anh đã đội mưa đến nhà tôi rất đúng giờ và tôi đã không thể không cảm thấy hạnh phúc khi trong một chiếc áo mưa đã có hơi ấm của anh. Có lẽ đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cho phép mình được buông theo cảm xúc mà không phải nghĩ ngợi nhiều. Nhưng rồi tất cả đã qua đi, tôi vốn rất bướng và có nguyên tắc của riêng mình và không dễ dàng tha thứ cho những gì anh đã làm. Khi đến với anh tôi luôn giữ đúng mực, dù chưa bao giờ tôi nói rằng tôi yêu anh ấy nhưng tôi dành cho anh vị trí duy nhất trong lòng mình. Thật khó để nói rằng mình yêu một người, nhưng tôi có cách thể hiện mà chắc hẳn anh phải rất hiểu. Vậy mà anh lại xem tôi như một trong số những người khác. Những gì anh ấy dành cho tôi đều không phải là duy nhất mà cho rất nhiều người. Dù sao thì tôi vẫn mong có một cơ hội để làm rõ mọi chuyện, cho nên tôi cũng hỏi thêm anh một chút.
- Anh thật nghĩ rằng giữa gia đình và tình yêu chỉ có thể chọn một mà thôi sao?
- Anh từng nghĩ thế. Bây giờ có không nghĩ thế thì mọi sự cũng muộn màng rồi.
- Anh biết không? Em quý anh, mến anh và từng thương anh cũng vì anh là người sống cho gia đình mình. Em cũng có những người thân như anh và em cũng là người lo lắng cho họ. Em thừa hiểu anh lo lắng, quan tâm đến họ ra sao. Anh không thấy rằng em không bao giờ đòi hỏi ở anh bất kỳ thứ gì ngoài những giá trị tinh thần sao? Em có bao giờ buồn vì ngày tám tháng ba hay ngày sinh nhật của em mà em không nhận được bất cứ gì dù chỉ một cành hoa từ anh sao? Chẳng lẽ người thông minh như anh không thể hiểu được chút gì về những tình cảm chân tình như thế sao? Chẳng lẽ anh đợi người con gái nói họ đã yêu anh thế nào, thích anh thế nào và đã chia sẻ với anh thế nào thì anh mới chịu hiểu?
- Anh ... - anh lại ngập ngừng, nhìn tôi, rồi lại nhìn ra phía xa, như đang nhận ra điều gì đó. Tôi có thể nhận thấy nỗi buồn của anh trong ánh mắt, cả trong giọng nói không liền mạnh của anh. Trước đến giờ anh luôn là người thắng trong những cuộc tranh luận. Vậy mà giờ đây anh lại để nhiều khoảng lặng trong cuộc trò chuyện này. - Thực ra anh đã cảm nhận được tất cả chân tình đó, điều đáng buồn là đến khi anh nhận ra và quyết định dành hết tình cảm cho em thì đó chính là lúc em rời xa anh. Những cố gắng của anh đã hoài công vào ngày hôm đó.
Những lời anh nói như một con dao đâm vào tim tôi. Có lẽ sự hờn ghen với những tin nhắn đẩy đưa của anh đã che cả mắt tôi khi ấy nên tôi ghét anh đến mức không thèm nhìn thẳng vào anh để cảm nhận sự thành thật từ những lời nói của anh. Nhưng anh cũng thật tệ, không thèm giải thích cũng không thèm níu kéo gì để cho tôi luôn nghĩ mình đúng. Anh đã làm tôi bực, tôi buồn, tôi giận, để rồi bây giờ anh lại làm tôi đau lòng bằng những kỷ niệm xa xưa. Sau hơn ba năm trời chạy trốn cái bống của anh tôi mới bắt đầu cảm thấy tự tin đến với một người. Vậy mà giờ đây anh làm cho tôi muốn bật khóc tại đây. Nhưng thôi, dù sao duyên cũng đã tàn rồi. Anh cũng sắp có gia đình riêng của mình và tôi cũng vậy. Đến đây tôi muốn dừng lạim không cho mình sa đà vào quá khứ để làm khổ mình khổ người. Tôi lại hỏi thăm chuyện của anh.
- Nghe nói anh cũng sắp lấy vợ, vậy chừng nào đám cưới?
- Chắc là sau em.
- Chính xác là khi nào?
- Nếu không có gì thay đổi thì là bốn tháng nữa.
- Vậy anh chuẩn bị tới đâu rồi?
- Vẫn chưa chuẩn bị được gì.
- Anh đùa sao? Bốn tháng sẽ rất ngắn đó anh biết không? Người ta phải chuẩn bị rất nhiều thứ, có khi phải trước cả năm. Vậy mà nghe anh nói cứ như là anh chưa biết phải chuẩn bị gì cho đám cưới vậy?
- Biết chứ sao không. Thì cưới vợ cần có sính lễ, quần áo cưới, đám cưới.
- Trong mấy thứ đó anh chẳng chuẩn bị đước thứ nào sao? Ít nhất là anh đã phải có bông tai, nhẫn cưới cho cô dâu rồi. Đồ cưới thì có thể thuê, nhưng mà nếu đám ở nhà hàng thì anh phải đặt trước cả năm.
- Tất cả những thứ đó anh đã chuẩn bị rồi. Chỉ có một thứ quan trọng nhất là chưa có thôi?
- Đó là gì?
- Tiền.
Anh trả lời rất ngắn, rất gọn, và cũng không có ý định thêm bớt gì vào đó. Gần như cả đời anh bị ám ảnh bởi thứ đó. Mặc dù anh không phải là người cùng đinh mạc kiếp nhưng gần như chẳng bao giờ anh có tiền. Trong công việc anh là người cũng chức phận, trong ăn uống anh cũng là người tiện tặng. Anh không cờ bạc, hút xách, cũng không phải là người hay ăn nhậu. Vậy mà cứ như cái khốn cái khó vẫn đeo bám theo anh. Anh đã chẳng chuẩn bị gì cho bản thân mình mãi đến giờ này vẫn không có gì thay đổi. Tôi lại cảm thấy lo lắng cho anh. Liệu rồi anh sẽ sống như thế nào sau này đây, liệu rồi cuộc duyên của anh có đến được bến bờ hay không! Liệu rồi cô dâu tương lai của anh sẽ cảm thấy thế nào khi biết anh đang như thế này! Nghĩ đến đây tôi lại hỏi chuyện đến cô dâu của anh.
- Anh khó khăn như vậy rồi bạn gái anh thế nào? Chị ấy có chia sẻ gì với anh không?
- Có chứ. - anh trả lời giọng yếu ớt - Nhưng tất nhiên cũng trong giới hạn của mỗi người. Chắc em không biết đó thôi, bản thân nàng cũng có nhiều khó khăn mà. Vả lại đàng trai bao giờ cũng là người phải chịu khó hơn mà.
- Thời buổi này là thời buổi nào rồi anh? Đã xem là vợ chồng với nhau thì phải cùng cam cộng khổ. Nếu bên nào khá hơn kia thì phải tương trợ chứ, bất kể đó là bên đàng nào. Anh bày đặt sĩ diện chứ gì? Anh có nghĩ là nếu anh không nói cho cô ấy biết những khó khăn của mình, tự anh xoay trở, đến khi anh xoay trở không xong thì mọi chuyện đổ vỡ. Lúc đó anh có biết hậu quả còn tồi tệ đến mức nào không?
- Anh cũng liệu rồi. Anh còn bốn tháng để xoay trở. Nếu không thành thì anh cũng chuẩn bị tâm lý cho tất cả những chuyện tồi tệ nhất rồi.
- Nói chuyện với anh chỉ có tức thêm thôi. Anh xem hạnh phúc đời người như một thứ công việc, khi được thì làm khi không được thì nghỉ sao? Cứ cho là anh sao cũng được đi, còn cô ấy thì sao chứ? Cô ấy hẳn phải yêu anh rất nhiều. Khi đó người khổ chính là cô ấy kìa!
- Anh không bảo thế. Dù sao cô ấy cũng đã là người mà anh cho rằng rất thông cảm và chia sẻ với anh. Nếu đến một lúc cô ấy không còn như thế nữa thì tùy sự chọn lựa của cô ấy thôi. Anh cũng đã bảo cô ấy hãy chuẩn bị cho mọi tình huống rồi. Em biết cô ấy vẫn nói thế nào không? "Em biết anh làm được mà!" - anh cười, có vẻ hơi gượng gạo.
- Cũng mong cô ấy nghĩ đúng. Còn em đang thấy anh có nhiều việc làm không được rồi. Mà thôi, dù sao anh cũng hãy cố gắng, sống cho bản thân mình một chút. Hạnh phúc đời người không phải dễ dàng đánh đổi với bất kỳ thứ gì khác đâu anh! Dù chẳng còn là gì, nhưng đã gần mười năm rồi mình là bạn của nhau. Dù em sau này có thế nào đi nữa thì em vẫn làm bạn của anh, còn anh vẫn là người bạn tốt nhất của em. Nếu anh thấy có chuyện gì mà anh nghĩ em có thể giúp thì anh đừng ngại.
- Cảm ơn em, về tất cả. Nhưng liệu một bà chủ nhỏ sau khi có gia đình rồi thì có thời gian nào dành cho bạn bè hay không đây?
- Chắc chắc là sẽ có nhiều việc bận bịu. Nhưng thực ra em đã là người rất bận từ rất lâu chứ không đợi đến bây giờ. Vợ chồng thì là vợ chồng nhưng mà ai cũng có bạn bè, có góc riêng tư của mình chứ. Anh đừng quên rằng em không phải giống tất cả những người anh từng gặp đâu.
- Đúng rồi. Anh vẫn luôn dành cho em vị trí đặc biệt mà. Mong rằng em vẫn mãi là người bạn tốt nhất của anh.
- Anh cũng vậy.
- Cũng khuya rồi, chắc em còn ghé mấy cửa hàng chút phải không?
Tôi gật đầu, mỉm cười. Anh gọi nhân viên thu tiền đến, nhưng tôi đã nhanh chóng tóm lấy phiếu thanh toán. Anh nhìn tôi, cười và nói cảm ơn. Vẫn cái giọng nhẹ nhàng và dịu ngọt như trước đến giờ. Chúng tôi bước ra khỏi quán. Tôi lấy xe của mình còn anh thì ra đón taxi về hướng ngược lại với tôi. Không biết sau này mọi việc sẽ ra sao khi tôi và anh mỗi người đi một hướng của riêng mình nhưng tôi vẫn mong nhận được những tin tốt đẹp từ anh. Đường phố lúc này cũng vắng, trong tôi cũng có một khoảng tĩnh lặng. Lại một đêm tôi thức khuya hơn. Để đưa tiễn một cái gì đó ra đi, để lo lắng một chút cho những gì sắp đến.