Wednesday, October 21, 2009

Hoa Hồng Cam

Cũng không biết đã bao lâu rồi tôi không gặp anh, có chút thắc mắc nhưng rồi cũng thôi vì tôi cũng không biết mình có nên gặp anh nữa hay không hay là tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại. Nhưng cũng trớ trêu thay, cứ mỗi lần đổi số điện thoại để quên đi vài việc thì tôi lại nhắn tin cho anh để báo anh biết là tôi đã đổi số. Mỗi lần như thế anh cũng cảm ơn và chúc tôi một buổi tối an lành. Những lời nhắn của anh đôi lúc cảm thấy như ấm áp nhiệt tình, nhưng có khi cũng hửng hờ lành lạnh.
Mấy hôm nay lại gọi tôi, cũng không biết vì lý do gì, nhưng tôi cảm thấy sự nhiệt tình trong đó. Ừ, mà anh bao giờ lại chẳng nhiệt tình khi gọi điện thoại chứ. Đầu tiên thì anh rủ tôi ăn trưa. Tôi lại bảo là thời gian nghỉ trưa không có nhiều. Anh lại bảo cafe tối thì tôi lại nói là chưa biết chừng chiều sẽ bận. Vậy mà cứ cách hôm thì anh lại gọi làm tôi cảm thấy áy náy. Thế là tôi phải thu xếp công việc đâu vào đấy rồi hẹn anh cafe vào chiều tối thứ năm, ở một nơi cũng cách chỗ làm của tôi cũng hơn cây số vì tôi không muốn cho anh biết chỗ của tôi làm mặc dù anh bao giờ cũng hỏi tôi như hỏi cung vậy. Đến giờ hẹn, tôi chạy xe đến góc phố, tắt máy và chờ anh đến để vào một lượt. Nhưng anh bao giờ cũng thế, nếu thời tiết có mưa hay gì đó bất thường thì anh đến sớm, còn thời tiết bình thường thì anh đến giỏi lắm cũng chỉ đúng giờ, mà thường thì trễ vài phút. Có điều là anh bao giờ cũng ưu tiên chọn nơi gần chỗ tôi làm hoặc nhà tôi. Và đó cũng là lý do mà anh hay hỏi xem tôi làm ở đâu. Vừa thấy tôi anh đã cười, nhìn tôi thật lâu mà không nói gì. Tôi thường phải bắt đầu câu chuyện với hai từ "nhìn gì?", còn anh thì hay trả lời theo kiểu "cả mấy năm rồi mới gặp phải nhìn cho thoả dạ".
- Sao em không vào quán chờ anh mà ở ngoài này sương gió lạnh lẽo thế này?
- Em không thích chỗ này lắm. Nhớ trong kia có cái quán cũng hay nên chờ anh đến đi luôn.
- Vậy...em có nhớ nó tên gì hay đường nào không?
- Cũng lâu em không đến đó nên không nhớ. Đi tìm thử nhé!
- OK. Cứ theo ý em vậy.
Chỗ này cũng không quen thuộc lắm đối với tôi và hình như với cả anh ấy. Hai đứa chạy đi mấy vòng cũng không tìm ra cái chỗ tôi nhớ. Anh bảo là anh cũng biết một cái quán gần đây nhưng mà đi tắt ra lại không được. Hai đứa lại đánh một vòng ra ngoài lại thì cái quán mà anh nói trên đường một chiều, ngược với hướng mà chúng tôi có thể đi. Vậy là chúng tôi chạy xuôi theo đường vào sân bay tìm một nơi thay thế. Đến một quán nọ trông cũng được. Ngoài sân có bãi giữ xe rộng rãi, khuôn viên quán có trang trí nhiều hòn non bộ và cây cảnh. Ánh sáng cũng đủ để tôi có thể nhận ra anh gầy hơn trước trong chiếc áo sơ mi sọc màu xanh nhạc rất quen. Giờ đó tôi và anh đều đói bụng nên tôi gọi mì xào còn anh thì gọi bánh mì ốp la. Anh không uống cafe mà gọi nước ép cà rốt, còn tôi thì gọi nước cam ép. Khi cô phục vu đi khỏi thì anh lại dán hai con mắt của anh lên tôi còn hay tay thì chống cằm như những đứa trẻ đang ngắm những hình ảnh mà lần đầu chúng thấy vậy. Tôi cũng không thèm nói gì để xem anh làm như thế được bao lâu. Rồi tôi thấy anh ngồi tựa ra sau ghế, hai tay để trên thành ghế như làm khách vậy.
- Hình như em lúc này tròn trịa hơn trước chút đỉnh?
- Ừ, mập thì nói mập đi chứ còn tròn trịa gì nữa.
- Không. Thế này không gọi là mập được.
- Nhưng mà đen hơn trước phải không?
- Không - anh cười hở mười cái răng - Cũng vẫn là màu của hoa hồng cam thôi.
- Hoa hồng cam? Là cái gì vậy? - tôi thực sự không hiểu anh nói gì.
- Vậy em quên cũng nhiều nhỉ?
- Lúc này già, lẩm cẩm rồi. Phải nhắc người ta mới nhớ chứ.
- Em có nhớ lần đầu tiên mới gặp nhau không?
- Nhớ, rồi sao?
- Lúc đó trên bàn mình ngồi có một lọ hoa nhỏ ở giữa. Có một bông hồng.
- Ạ. Nhưng mà có dính líu gì tới em?
- Lúc đó anh bảo trông em rất giống bông hồng này.
- Uhm....
Tôi cũng không biết nói gì bây giờ. Lâu nay không gặp anh tôi đã làm quen với việc không cần nhớ nhiều nữa. Nhưng chắc anh không biết rằng đó là câu chuyện mà tôi vất vả lắm mới không nhớ đến nó. Bây giờ anh lại đào nó lên, để rồi tôi cảm thấy như có một chút hối tiếc, một chút giận hờn và một chút đau. Đó thực sự bắt đầu của nhiều câu chuyện và tôi đã cố để tất cả chuyện đó được kết thúc. Đó là ấn tượng đầu tiên mà anh cứ như có một đôi mắt lạ thường nhìn xuyên qua lồng ngực tôi tìm đến ngỏ ngách của con tim. Không phải là vì cách nịnh tế nhị bằng vẻ đẹp của hoa hồng cam, cũng không phải bằng một vẻ bề ngoài không mấy hấp dẫn của anh. Đó là một buổi chiều trời mưa bất chợt mà tôi có hẹn với anh từ tuần trước. Dù là tôi không thích chạy xe trong mưa để chỉ đơn giản là đi uống cà phê với một người còn rất xa lạ như anh. Nhưng vì tôi vẫn xem anh là một khách hàng, và tôi chúa ghét những người hẹn mà không đến. Tuy vậy, tôi thỉnh thoảng vẫn có khi đi trễ vì những bận bịu trong công việc.
Lúc tôi đến cũng còn chưa biết anh ngồi đâu. Gọi điện thoại cho anh thì anh bảo cứ đi thẳng vào phía sau rồi nhìn sang bên trái nơi có hòn non bộ với thác nước nhân tạo nhỏ xíu sẽ thấy có người ngồi một mình. Anh đơn giản hơn là tôi tưởng. Anh mặc chiếc áo sơ mi xanh lam có logo công ty mà anh làm việc. Đầu tóc anh cũng không chải chuốt gì và gương mặt trong có phần hóc hác. Trông anh có vẻ nghiêm nghị chứ không giống như khi nói chuyện qua điện thoại nên tôi cũng cảm thấy không chắc là mình nhìn đúng người. Tôi đến gần một chút để xem kỹ hơn thì anh nhìn tôi với một nụ cười nhẹ nhàng rồi hỏi tôi có lạnh lắm không. Tôi mỉm cười có phần miễn cưỡng và bảo anh rằng tôi không sao vì cũng quen rồi.
- Dạ đây mì xào của chị, mì ốp la của anh ạ. - tiếng cô tiếp viên của quán làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Cảm ơn em. - anh nhìn cô tiếp viên và cười như rất thân thiện vậy. Cách ứng xử đó của anh có vẻ hơi kiểu cách so với nhiều người. Nhưng là những người trong giới kinh doanh tôi thích cách ướng xử đó của anh. -ăn đi em, giờ anh cũng đói rồi.
- Anh cứ tự nhiên như người Hà Nội đi. Em cũng vậy mà. - tôi trả lời kèm theo một nụ cười của thói quen hằng ngày.
Cách anh quan tâm với người đối diện vẫn không có gì thay đổi. Dù quen dù lạ anh vẫn như thế. Trong lúc ăn, lúc uống, lúc trò chuyện anh luôn dành thời gian nhìn người đối diện để tỏ ra quan tâm. Và hơi thế nữa, sự quan tâm của anh làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên đến đáng sợ. Còn nhớ lần gặp đầu tiên ấy, lúc tôi ngồi ngây ra để nghe anh nói chuyện về duyên cớ mà anh gọi cho tôi, và lý do mà anh hẹn tôi lần này trong khi đầu óc tôi đang quay cuồng nghĩ về việc vừa xảy ra chiều nay với mình. Với sự hiểu biết đủ nhiều của mình về những điều nên và không nên làm khi giao tiếp tôi thừa biết mình phải làm gì và tỏ ra như thế nào để để lại ấn tượng tốt trong anh. Anh thì có vẻ hứng thú lắm khi kể chuyện cho người khác nghe nên trông rất say sưa. Bổng dưng anh dừng lại và hỏi tôi: "Hình như em đang cảm thấy không thoải mái đúng không?". Câu hỏi anh làm tôi giật mình vì không thể tin rằng anh có thể nhận ra điều đó. Tôi gượng cười đáp lại "Đâu có gì đâu anh. Anh cứ nói tiếp em nghe". Anh lắc đầu nhẹ, rồi ngồi hơi gần về phía tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi với một nụ cười hiền lành và thông cảm rồi nói "Tất nhiên anh có thể nói tiếp, nhưng chắc chắn là em sẽ không nghe được gì vì đầu óc em đang để một chỗ khác mà". Nụ cười nhẹ nhàng của anh bây giờ trở nên đáng sợ hơn. Tôi hỏi "Sao anh lại nói thế?". Anh bảo "Có phải em đang gặp một việc mà em chưa từng nghĩ nó có thể xảy ra. Và cho tới giờ này em vẫn không biết mình nên làm gì. Đúng không?". "Trời ơi!", tôi há hốc miệng và tròn hai mắt nhìn anh với nửa ngạc nhiên và nửa bối rối. "Sao anh có thể đoán ra điều đó?", tôi hỏi thêm để tránh câu trả lời. "Bằng cách nào cũng không quan trọng. Điều quan trọng là anh nói có đúng không thôi em à", anh đáp mà cứ như khẳng định với đôi mắt nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Việc đoán cảm thấy có gì đó bất thường ở người đối diện thì không có gì đáng nói, đằng này anh còn giải thích đúng cái cảm giác mà tôi đang trải qua thì đó quả thật là điều tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi cảm thấy như bàn tay anh đã thọt vào bóp trúng trái tim tôi làm cho nó nhói đau và giật nảy. Nghĩ là tôi không thể trốn chạy được nên đành nói với anh "Anh đoán không sai. Đúng là em đang có chuyện rất khó nghĩ. Xin lỗi anh vì đã làm gián đoạn câu chuyện của anh".
Đang lúc vừa ăn vừa nghĩ miên man thì cô tiếp tân mang thêm hai ly nước đá kèm theo cho nước cà rốt và cam ép lúc nãy. Anh ăn hết quá nửa phần bánh mì ốp la còn tôi thì vẫn chưa hết phần ba của đĩa mì xào. Anh dừng lại nhấp chút nước rồi bảo tôi:
- Em bảo đói mà sao ăn chậm thế?
- Anh cứ ăn đi. Em nghe no no rồi. Chắc ăn không hết.
- Dù ăn không hết cũng trả nhiêu đó tiền thôi. Vả lại cuộc đời này còn nhiều người không có cơm để ăn huống chi là mì xào. Ăn cho hết để tỏ lòng thông cảm với họ đi - anh nói kèm theo một nụ cười hở mười cái răng cho nên tôi hiểu chỉ là nói chơi thôi. Nhưng rõ ràng tính anh hay triết lý theo kiểu quan tâm đến người khác, quan tâm đến cuộc đời vậy đó.
- Biết rồi. Anh lo phần của anh kìa - tôi chỉ vào đĩa mì ốp la của anh.
- Em yên tâm. Nếu không phải là thịt thì chẳng đời nào anh lại ăn không hết đâu.
Anh nói làm tôi nhớ là anh không thích thịt. Những lần trước cứ mỗi khi đi ăn thì anh toàn lựa những nơi đại loại thuỷ hải sản và những món mà anh gọi thì không bao giờ có thịt. Trong lúc tôi tiếp tục giải quyết đĩa mì của mình thì anh cũng vét hết những vệt lòng trứng gà còn sót lại rồi xếp muỗng nĩa ngăn nắp. Bây giờ lại ngồi với hai tay chống cằm và nhìn tôi chăm chăm. Cứ giống y cái kiểu nhìn mà mỗi khi anh phát hiện ra gì đó mới mẽ.
- Em lúc này có gì mới không nói anh nghe xem.
- Không có gì mới.
- Đi làm chỗ mới chẳng hạn.
- Thì làm chỗ này cũng hơn nửa năm rồi còn gì là mới chứ.
- Vậy còn nửa năm trước thì sao? Không phải làm chỗ nhà nước gì đó chứ?
- Đã làm ở hai chỗ khác rồi - tôi đưa hai ngón tay lên ra dấu.
- Em hay thật. Hình như lúc nào cũng có chỗ năn nỉ em về làm cho họ. Vậy chỗ công ty bây giờ em làm gì?
- Em hả? Đi bán vé số - tôi cười để cho anh biết là tôi đùa.
- Bán vé số mà vui dữ hén! Chắc là sẽ có nhiều người muốn bán vé số chung với em lắm đây.
- Bán vé số được đi lại nhiều, tự do, tất nhiên là vui rồi.
- Vậy lúc này đi bán một mình hay hai mình?
- Một mình.
- Sao không đi hai mình cho vui?
- Cũng sắp rồi.
- Thật sao? - anh mở tròn hai mắt nhìn trân trân vào tôi làm tôi không dám nhìn lại.
- Có gì lạ lắm sao? - tôi lấy tay che ngang tầm mắt anh.
- Lạ chứ. Năm xưa có một người xin làm điểm sáng thứ hai để cho em nhìn đở. Rồi sau họ muốn làm điểm sáng suy nhất cho em. Em bảo là em cho em thêm thời gian. Và kết quả là hắn cho đủ thời gian thêm để ...... em quên chính hắn. Không lạ sao được?
- Cả năm trời có thấy anh đâu mà người ta biết.
Anh không nói gì, chỉ lắc đầu thở dài rồi nhìn về phía những chậu cây sau tôi. Hai mắt tôi cay cay, không giấu được cảm xúc tầm thường nên tôi cúi xuống nhìn vào ly nước cam ép vẫn còn đầy. Câu nói của anh như một chiếc roi nhỏ đánh vào lòng tôi. Còn nhớ cái hôm trời mưa ấy khi anh biết tôi có tâm sự anh đã thuyết phục tôi chia sẻ với anh. Và khi biết chuyện của tôi sẽ không đi đến kết cục tốt đẹp thì anh khuyên tôi hãy tìm một điểm sáng khác để quên dần cảm giác nhớ nhung kia. Rồi cứ vài hôm anh lại gọi tôi để hỏi thăm tình hình. Còn tôi thì cũng từ đó thích gặp anh mỗi khi tôi buồn. Có những chuyện tôi chỉ tìm được lời khuyên ở anh mà không thể có từ những người bạn khác. Lúc đó anh cứ như một thiên thần hộ mệnh của tôi. Có một lần anh bắt gặp tôi đang nhận tin nhắn từ người kia và trách tôi nhu nhược. Rồi anh nhắc lại lời khuyên của mình còn tôi thì cho anh biết là tôi không tìm thấy điểm sáng nào cả. Lúc ấy anh đã bảo là có thể anh cho mượn chính anh để làm điểm sáng ấy. Tôi đã nhận lời và suốt một thời gian tôi đã cố nghĩ về anh nhiều hơn. Nhưng rồi trong một chuyến công tác xa tôi phải đi chung với người kia và người kia đã xoá tan những công trình anh ấy khi tôi càng khó nhớ đến anh hơn vì mỗi ngày đều gặp nhau lúc đi làm và lúc ăn cơm. Tôi cảm thấy có lỗi với anh và đã viết thư xin lỗi anh và nói với anh rằng tôi không thể làm được như anh nói. Anh trả lời tôi rằng anh tin tôi sẽ vượt qua và anh vẫn làm điểm sáng chờ tôi. Dù khi nhận thư anh tôi không trả lời nhưng tôi vẫn cố làm theo ý anh. Một trong những việc đó là tôi đã xin nghỉ ở công ty cũ để chuyển sang chỗ mới nhằm tránh chạm mặt với người kia. Thỉnh thoảng tôi hay mời anh đến nhà tôi chơi. Ba mẹ tôi và em tôi cũng mến anh và nhất là tôi cũng cảm thấy anh là một điểm tựa tinh thần của mình. Đang lúc mọi chuyện tốt đẹp hơn và tôi đã cảm thấy mình có thể muốn được ngồi trên cùng xe với anh thì anh đã làm tôi thất vọng. Đó là hôm tôi phải tiễn một người anh họ về nước. Tôi hẹn anh lúc bảy giờ đến để chở tôi ra phi trường thì đến đúng giờ đó anh bảo còn kẹt xe trên đường Trần Hưng Đạo. Vậy là tôi phải tự chạy xe ra phi trường một mình mà trong lòng cảm thấy thất vọng vô cùng. Mặc dù tôi vẫn hẹn anh ra phi trường rồi sau đó rủ thêm nhỏ bạn thân cùng đi ăn gà rán nhưng từ đó tôi cảm thấy tình cảm tôi dành cho anh vẫn còn như lúc mới quen. Sau đó tôi chỉ nghe anh gọi điện vài lần mà không thấy anh hẹn tôi nữa. Tôi cũng không còn hứng thú để hẹn anh và đã hơn năm trời tôi và anh không hề gặp mặt. Giờ gặp anh tôi lại cảm thấy sự giận hờn của mình có phần nông nổi, và càng trách anh không hiểu lòng mình.
- Anh cũng đổi chỗ làm mấy tháng nay - anh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Công việc mới bận lắm à? - tôi hỏi cắt cớ.
- Tất nhiên rồi. Anh phải bắt đầu lại mọi thứ và mất nhiều thời gian cho tìm hiểu công việc mới. Lâu nay cũng ít gặp bạn bè.
- Vậy có dự định gì nữa không? Cưới vợ chưa mà không mời em?
- Bán vé số mà tiền đâu đi đám cưới. Vả lại chưa có cơ hội để mời. Còn em thì sao?
- Trong vòng hai năm nữa.
- Ai cũng muốn làm cô dâu sớm mà. Hai năm có nhiều lắm không?
- Cũng chưa biết. Có thể làm cô dâu, cũng có thể vào chùa.
- Đó không phải cách nói chơi đâu em.
- Không phải nói chơi. Em nói thật đấy.
- Khoảng cách giữa hai việc đó xa lắm đấy. Vả lại như em chắc vào chùa cũng bị đuổi ra thôi.
- Tại sao?
- Thì em vào chùa sẽ gây náo loạn chứ sao. Để cho người ta tu hành yên tỉnh đi - anh nói nói cười cười, rồi bổng nghiêm sắc mặt lại - nhưng mà nói thật anh nghe xem, chắc là có chuyện gì uẩn khúc lắm sao em?
- Hmm - lần này tôi ậm ờ không trả lời. Tôi sợ phải để anh hiểu tôi, tôi sợ chuyện tôi và anh sẽ tái diễn. Tôi nhìn vào đồng hồ thấy tám giờ rưỡi nên khép lại câu chuyện - khuya rồi anh, em phải về xa nữa, hôm khác nói chuyện tiếp nhé!
- Ừ. Anh xin lỗi đã sơ ý - anh cũng nhìn đồng hồ rồi trả lời, rồi gọi cô tiếp viên tính tiền.
Tôi giành phần trả tiền vì tôi vốn thích sự công bằng. Vả lại tôi cũng biết hoàn cảnh anh nhiều khó khăn còn tôi thì cũng không đến nỗi nào. Anh cũng hiểu ý tôi nên cũng không nói nhiều. Chúng tôi chia tay nhau mỗi người đi mỗi hướng. Anh đi về phía Bắc còn tôi về phía Đông. Nhưng cả hai còn đường đều xa như nhau, xa hơn nhiều người phải đi. Vẫn không hiểu vì sao tôi và anh mỗi ngày càng đi làm về phía xa hơn trước. Cứ như một điềm báo trước những việc của tương lai. Lòng tôi nửa vẫn mong có thể còn được gặp anh còn một nửa muốn xa anh mãi mãi. Ngày xưa chính anh giúp tôi tìm ra hướng giải quyết cho chuyện của mình. Còn bây giờ ai sẽ giúp tôi tìm ra lối thoát cho tôi khi chính anh là người tạo ra?


Friday, October 2, 2009

THU MỚI

Đã mấy hôm nay lắm lắm mưa
Cành cây ve vẩy gió sang mùa
Lá vàng vài chiếc trên sân cỏ
Thu đã về rồi hay vẫn chưa?
Đây một mùa thu hay đã đông?
Hoa ngoài sân chẳng bướm cùng ong
Bên đường lá lại vàng thêm chút
Áo khoác giờ không đủ ấm lòng
Hỏi thử người quen, bảo đã thu
Mới hay giờ đã biết thu đầu
Quê người đất khách thu nay khác
Lạ cảnh quen tình, ai biết đâu