Thursday, August 9, 2012

Gửi Người Yêu Mèo


Anh à!
Vậy là đã ngót gần ba năm trôi qua tính từ cái ngày mà tôi ngồi chết lặng khi cho rằng anh đã nói dối tôi một cách lố bịch. Ba năm tính từ ngày mà tôi không bao giờ được gọi điện và nhắn tin cho anh để anh biết rằng tôi cần có anh. Và cũng là ba năm từ cái lúc trên tay tôi mang một kỷ vật giống như một thứ bùa phép không cho tôi mơ mộng đến một cuộc sống hạnh phúc mà bất kỳ người phụ nữa nào trên thế gian này cũng đều mơ ước. Ba năm ấy hẳn không phải là quá dài đối anh, nhưng mà đó là khoảng thời gian mà tự tôi phải đối diện với những đều hay dở trong cuộc đời mà không biết hỏi anh xem tôi nên hay không nên làm gì. Hẳn tôi cũng thấy mình có trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ và hành động và có lẽ một phần cũng vì cái định mệnh trớ trêu sắp bày cho anh tồn tại trong trái tim tôi. Cho nên giữa cái mớ hỗn độn của mất và được trong đời, tôi không biết nên xem anh là kẻ có công hay tội.
Đối với tôi là vậy, còn anh thì sao chứ? Những bức thư của anh gần đây thường không được trả lời. Nhưng anh đừng nghĩ rằng vì tôi không có dịp đọc chúng và không quan tâm tới anh. Nói là quan tâm nghe cũng chưa chuẩn lắm, chỉ là vì tôi muốn biết con mèo của anh ngày xưa có còn chút hiện hữu nào trong lòng anh và có ý nghĩa gì trong cuộc sống của anh hay không mà thôi. Nhưng anh đã làm tôi thất vọng. Cứ mỗi khi tôi vào facebook thì thấy anh tải lên những bức hình mà qua đó tôi cũng đủ hình dung ra cuộc sống của anh thế nào. Anh trong mập mạp hơn trước nhiều chứ không phải gầy gầy. Anh cười nhiều chứ không phải hay thở dài và nhìn về hướng xa xăm như lúc gặp tôi. Bấy nhiêu đó cũng cho tôi biết rằng anh vui vẻ và hạnh phúc lắm. Và như vậy cũng có nghĩa là anh chẳng có thời gian nào dành cho tôi dù chỉ là một sự liên tưởng bất chợt hay là một phút tĩnh lặng trong dòng đời mà như anh kể là vẫn còn nhiều lắm những điều lo toan phiền muộn.
Người ta vẫn thường nói rằng khi yêu một người thật lòng thì ta sẽ cảm thấy được vui khi biết người mà mình yêu đang hạnh phúc. Ừ, thì ai mà chẳng muốn được vui vẻ. Nhưng cái vui vẻ giống như người ta vẫn nói suông ấy chỉ là một sự mong đợi vô vọng mà thôi. Chỉ có thần thánh mới có được tấm lòng như thế mà thôi, chứ làm con người mà anh, ai lại không cảm thấy tủi hờn hay thậm chí khổ đau khi cái hạnh phúc ấy không có phần của mình trong đó. Thỉnh thoảng thì tôi cũng cố biện hộ với mình rằng anh cho tôi nhìn thấy những nụ cười vì anh không muốn tôi phải lo lắng cho anh. Nhưng mà tôi không thể biện hộ mãi được, vì tôi cũng chỉ là một con người thôi anh à! Hơn thế nữa, tôi cũng chỉ là phụ nữ. Cũng chính vì vậy, nếu có lúc nào đó anh viết thư cho tôi thì xin đừng ký tên là người yêu mèo ở cuối thư nữa. Ba tiếng ấy chỉ có giá trị và mang lại cảm giác bình yên cho tôi khi tôi biết anh vẫn bên cạnh tôi, hay chí ít là khi tôi còn lòng tin rằng ở đâu đó trong tâm hồn anh vẫn còn tồn tại một con mèo tội nghiệp giống như tôi. Anh có biết rằng ngày xưa tôi cảm động và hạnh phúc thế nào khi tin một người yêu mèo giống như anh không? Bây giờ thì ngược lại hoàn toàn anh ạ! Vì với anh tôi chẳng còn là một con mèo và anh rõ ràng không có một chút tình yêu nào dành cho mèo giống như những ngày xưa ấy.
Anh không tin những điều tôi nói chứ gì? Hãy tự nhìn vào những bức ảnh của anh đi rồi so sánh với chính con người của anh của ba năm trước để xem anh đã thay đổi thế nào. Anh trong ký ức của tôi là người đàn ông lịch thiệp trong bộ sơ mi, còn anh bây giờ là một người đàn ông trong chiếc áo thun và quần sọt tới gối. Với anh có thể nó chỉ là một thay đổi cho phù hợp với những hoàn cảnh khác nhau, nhưng chẳng lẽ anh không biết điều đó cho thấy anh đã thay đổi trong cách nhìn, cách nghĩ chứ. Ví dụ nhé, giống như là ngày xưa anh luôn nghiêm túc và khắc khe với mọi việc, mọi người và chính mình còn bây giờ thì anh đơn giản và dễ giải với mọi thứ và bản thân. Anh thử nghĩ xem! Ngày trước tôi gặp anh toàn trong cảnh anh đang đi làm công việc quan trọng, phải giao tiếp với khách khứa và nói chuyện chiến lược kinh doanh. Còn bây giờ, tôi chỉ thấy hình ảnh anh như một bác nông phu bên những luống rau lếp cà, hay là một ngư phủ ôm cần câu cá. Chắc anh cũng biết một người bên những số liệu thị trường và tài chính thì nghĩ gì và một người ôm cần câu thì nghĩ gì phải không? Anh nói tôi nghe thử xem, từ bao giờ anh trở nên một người an thân thủ phận như vậy? Những dự định, những mơ mộng, những hoài bảo và ước mơ của anh đâu mất cả rồi?
Anh trước đây là người gầy gầy khắt khổ, còn bây giờ mập mạp yêu đời. Những lúc gặp anh tôi thường nghe anh kể chuyện đời, những cơ cực thuở hàn vi của anh và những trăn trở cho tương lai và cuộc sống, và kể cả những chuyện bạn bè, người quen và người yêu cũ mà anh cũng dành lòng lo lắng nữa chứ. Tôi biết vì những suy tư nội tâm ấy khiến anh không được vui và không ăn ngon ngủ tốt nên mới khiến anh hơi xanh xao như vậy. Nhưng cũng vì vậy mà tôi yêu anh, bởi tôi tìm thấy ở anh một sức sống tinh thần thật mãnh liệt và tôi đã được anh tiếp thêm sức mạnh tinh thần đó để thay đổi bản thân. Bây giờ thì khác, những khi hiếm hoi lắm mới nói chuyện với anh thì anh cũng hỏi đi hỏi lại mấy câu lạt lẽo cũng giống như bao nhiêu người tôi gặp trong sở làm. Khi tôi bảo anh kể tôi nghe chuyện của anh thì anh lại bảo không có chuyện gì đáng kể. Cuộc đời anh bây giờ đơn giản đến đáng sợ thế sao? Ngoài chuyện học hành và tìm việc làm ra anh thực sự không làm gì và quan tâm gì khác sao? Nếu là những người bạn khác của tôi thì họ than là chán chết được, còn anh thì vẫn vô tư sống thật an nhàn. Anh có phước thật đấy. Chỉ sau một chuyến đi thì mọi chuyện trên đời cứ như không còn ảnh hưởng gì tới anh vậy. Nhưng có khi nào anh tự hỏi mình xem đó có phải là cuộc đời mà chính anh mong đợi. Còn nhiều người lắm đang từng ngày lo lắng cho anh và còn nhiều người lắm cần được anh quan tâm chia sẻ với họ những cay ngọt tình đời. Không phải ai cũng không có chuyện để kể như anh đâu anh à! Nhưng nếu anh không có chuyện gì để nói thì ai dám tin rằng anh sẽ nghe chuyện của người ta đâu anh? Cho nên bây giờ, nếu anh không nhận được thư từ hay những lời tâm sự của bạn bè thì anh cũng đừng thắc mắc. Mặc dù ngày trước tôi cảm thấy xót xa khi hay thấy anh trầm ngâm suy nghĩ, nhưng bây giờ tôi còn xót xa hơn cả trăm lần khi biết rằng mình sẽ không còn được xót xa như thế nữa bao giờ.
Có một lần tôi gửi cho anh tấm hình tôi mới chụp và bảo anh nhìn xem tôi có khác gì không. Thực ra tôi cũng thừa tự biết mình khác đi như thế nào, nhưng sở dĩ tôi hỏi anh chỉ vì muốn biết xem anh còn có để tâm chút gì tới con mèo này không mà thôi. Tôi đoán chắc là anh cũng biết ý định của tôi và cố tỏ ra quan tâm lắm để tôi không trách anh. Nhưng mà cho dù anh có cố gắng đi mấy thì sự thay đổi trong cảm nhận của anh về con mèo này cũng không qua mắt được tôi đâu. Cái duy nhất mà anh tìm thấy sự khác biệt trong hình là tôi có tròn trịa hơn chút đỉnh, chứ làm sao anh có thể biết được lòng tôi đang buồn hay vui khi chụp bức ảnh đó. Tôi còn nhớ là anh có biệt tài nhìn người đoán biết tâm trạng. Vậy mà bây giờ cái biệt tài đó của anh nó đâu mất tiêu rồi? Có phải anh thực sự không còn khả năng đó hay chỉ vì con mèo này không còn đáng để cho anh bận tâm? Mà anh làm gì có thì giờ mà bận tâm nhỉ! Chỉ còn được cái là anh cũng còn đặt được mấy câu hỏi về tôi, mặc dù anh càng hỏi tôi càng cảm thấy như anh chẳng còn hiểu gì về tôi nữa anh à.
Anh hay hỏi tôi có khoẻ không. Câu hỏi này ở xứ mình mà ai hỏi nhau như vậy là người ta quan tâm nhau dữ lắm kìa. Còn ở chỗ anh ở bây giờ thì nó chỉ là một câu chào xã giao không hơn không kém chi một tiếng chào mà thôi. Cho nên hy vọng anh cũng đừng nên cảm thấy lạ là đôi khi tôi không buồn trả lời. Anh cũng đừng ngạc nhiên vì tôi không bao giờ hỏi anh câu đó vì tôi rất lười hỏi những chuyện mình đã biết. Đối với tôi mà nói thì sức khoẻ cơ thể không là vấn đề gì, nhưng anh có biết tinh thần tôi dường như không bao giờ khoẻ theo đúng nghĩa từ ngày mà anh dứt áo ra đi không? Mỗi ngày tôi đi làm và công việc đòi hỏi tôi phải cười tươi với khách hàng. Vậy mà riết rồi cười là một loại nhiệm vụ khó khăn mà lắm khi tôi không hoàn thành được và đồng nghiệp phải thắc mắc vì sao nụ cười của tôi nó buồn thỉu buồn thiu. Anh có biết có lúc tôi bị ám ảnh đến mức không muốn vào chỗ làm chỉ vì nghĩ tới việc phải cười không? Cái hồi mà tôi đi phỏng vấn xin việc sao mà tôi cười thiệt tươi vì trong lòng tôi có anh. Cứ nghĩ tới sắp được gặp anh là tôi có thể cười một mình nữa kìa. Còn bây giờ thì hoàn toàn trái lại. Khi nghĩ đến anh thì tôi chỉ cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn ở cổ và hay con mắt cứ cay xè. Tôi không có bệnh hoạn gì đâu anh à! Và tửu lượng của tôi lúc này còn tăng lên nữa kìa. Nhưng tôi không thấy khoẻ chút nào bởi vì có cái gì đó nặng lắm ở trong lòng này mà không thể giải phẩu lấy được ra.
Anh hay hỏi tôi công việc thế nào rồi. Theo tôi biết thì nó cũng giống như một câu chào thường ngày ở xứ anh đang ở chứ nó không còn có chút giá trị quan tâm thực sự gì. Anh đừng trách sao tôi quá khắc khe, vì hoàn cảnh mỗi lúc mỗi khác anh à. Ngày trước khi anh hỏi thì tôi có vài chuyện để kể vì tôi tin rằng anh cũng vui khi nghe những điều tốt và san sẻ khi hay những chuyện không vui đến với tôi. Bây giờ anh có làm được như vậy nữa đâu? Anh đâu còn thời gian mà lo chuyện bao đồng nữa vì anh đã có nhiều việc kế bên để mà bận tâm rồi. Những ngày tháng này, khi có chuyện phiền muộn thì tôi tự phải nghĩ cách giải quyết nó một mình vì biết rằng có kể anh nghe thì anh cũng không giúp được gì. Còn những chuyện vui trong công việc thì tôi nghĩ nó chỉ làm tôi vui thôi chứ có ý nghĩa gì với anh nữa đâu. Nhưng mà như thế cũng tốt, vì như thế tôi không còn ỷ lại nơi người khác mà phải trông cậy vào chính bản thân cho dù rằng đó là một thay đổi không đơn giản chút nào. Như anh có thể từng biết rồi, bản thân một con người không thể làm được tất cả anh à cho nên người ta mới cần có người suốt đời bên cạnh họ.
Thỉnh thoảng anh vẫn hỏi tôi xem có ai đó muốn đem con mèo về chăm sóc không. Biết rằng đây đúng là một câu hỏi quan tâm, nhưng mà tôi không cảm thấy dễ chịu chút nào khi nghe anh hỏi như thế anh à. Con mèo như tôi dù không đủ sắc nước hương trời để được theo mãi bên anh thì cũng không tệ đến nỗi không ai dòm ngó chứ. Chắc anh còn nhớ có một lần tôi hỏi thử nhân xét của anh về một người yêu mèo chứ? Có điều là sau lần đó tôi không bao giờ có ý định hỏi anh về những việc tương tự. Vì sao anh biết không? Vì anh không còn cho tôi có cảm giác như anh là một người biết quan tâm chia sẻ nữa. Anh không đưa ra ý kiến như một người luôn có lòng giúp đỡ người ta nữa. Trái lại, trong cách nhìn cách nói của anh khi đó chỉ giống như một người ích kỷ nhỏ mọn chỉ nghĩ cho bản thân. Giống như anh luôn muốn cột chân con mèo này lại rồi bỏ đó chứ không muốn nó được bất kỳ ai quan tâm chăm sóc. Anh đừng bảo tôi rằng bởi vì anh là người yêu mèo nhé, vì nếu một người yêu mèo thì họ không làm thế bao giờ. Tôi không biết thự ra bây giờ anh đang muốn làm gì với con mèo tội nghiệp này. Chẳng lẽ anh định trói nó một góc vườn rồi bỏ đi mãi mãi mà không cho ai đến gần cho nó chút an ủi sao anh? Chẳng lẽ anh muốn con mèo này chờ anh mãi đến khi chỉ còn một bộ xương trắng mà anh thì sẽ không thể về lại để vuốt ve nó một lần nào sao? Con mèo đang thấy sợ anh, và vì vậy anh hãy thử hỏi xem ba chữ “người yêu mèo” có còn phù hợp với anh nữa không. Chắc anh cũng biết là kỷ vật mà anh tặng cho con mèo vẫn còn nằm yên trên tay nó. Cho nên anh cứ yên tâm đi, trong ba năm đó con mèo vẫn là của anh. Và cho dù có hết ba năm đó đi nữa thì anh vẫn còn là chủ trong trái tim nó cho đến hết đời này. Dù vậy, nó biết nó cũng không đòi hỏi được gì ở anh mà chỉ biết nó luôn nhớ anh và mong được bên anh. Và nó cũng ngày càng nhận ra rằng cái nỗi mong chờ đó cũng mãi mãi chỉ là mong ước mà thôi.
Anh à!
Tôi mới vừa nhận được một bức thư nữa từ anh đây, nhưng tôi vẫn sẽ giữ nó mà không hồi âm cho anh đâu vì tôi thiết nghĩ những gì cần nói thì tôi đã nói và những gì cần hiểu thì anh đã hiểu rồi. Qua chừng ấy năm nhưng tôi hy vọng sự nhạy cảm vẫn còn đâu đó trong anh. Dù chuyện của anh và con mèo không chỉ có bao nhiêu đó thôi đâu nhưng tôi tin rằng mấy dòng ngắn ngủi này cũng đủ hồi âm cho tất cả những bức thư mà anh đã gửi. Dù anh không còn là người yêu mèo nữa thì tôi vẫn xin anh hãy thực hiện lời hứa mà anh đã hứa với con mèo. Chắc anh không cần tôi nhắc là anh đã hứa gì chứ? Sau này anh sẽ biết con mèo bắt anh hứa như thế không vì bản thân nó mà chính là vì nó muốn anh có được một tâm tư an lành và cuộc sống hạnh phúc.
Tạm biệt,