Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Vườn thơ hoang phế chục năm rồi
Không phú, không thơ, chẳng kẻ soi
Từng ấy thời gian không phải ngắn
Những dòng nhật ký luống mồ côi
Dù người tri kỷ luôn nhung nhớ
Và bạn tri âm cũng thế thôi
Trở lại vười thơ mùa lá đổ
Tìm về kỷ niệm, tự tìm tôi