Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Tuesday, June 12, 2007
Con Hẻm
Con đường Nguyễn Văn Cừ vẫn tấp nập người qua lại. Một bên là khu chợ nho nhỏ ồn nào náo nhiệt, đối diện với nó là con hẻm dẫn vào một ngôi chùa có tên là Long An. Ngày ngày người ta vẫn quen ghé quán cháo lòng được ghi rõ trên bảng quảng cáo là 6000 đ/tô. Chị bán cháo cũng độ trên dưới ba mươi với cái giọng rất rõ, chậm rải và một chút miền Tây. Nghe giọng chị người ta có thể nhận ra là người ở quê lên Sài Gòn chưa bao lâu.
Chiều hôm ấy, quán chỉ có hai người khách, hình như là hai vợ chồng. Ông khách hỏi chị bán hàng:
- Trời mưa sắp tới rồi. Hướng đó là hướng nào vậy? - Ông khách chỉ tay về phía tối, có những án mây nặng trĩu màu đen.
- Hướng đó là hướng Sài Gòn. Chắc là đang mưa ở Sài Gòn đó.
- Vậy ở đây không phải Sài Gòn sao?
- Không phải đâu chú. Ở khu trung tâm thì người ta gọi là Sài Gòn. Còn ở đây chỉ là quận nhất thôi - Chị bán hàng tỏ ra là người am hiểu lắm làm cho ông khách gật gù, không ý kiến gì khác.
Rồi chị bán hàng lại bắt sang chuyện khác:
- Ở bển có lạnh không chú?
- Ở bển thì mùa này không lạnh. Nhưng khoảng tháng mười thì lạnh lắm, có tuyết nhiều, phải mở lò sưởi suốt.
- Vậy cũng cực quá hén! - Chị bán hàng tỏ ra quan tâm - Ở bên này thì chẳng bao giờ phải sưởi cả. Sao chú không về đây ở cho sướng!
- Coi vậy chứ chưa chắc. Ở bên đó chứ sướng hơn. Khi nóng nực thì có máy lạnh, khi lạnh thì có máy sưởi. Luôn có máy móc phục vụ, có thiếu thứ gì đâu. Vậy sao gọi là cực được!
- Nhưng ở bên đây thì chú có bà con, bạn bè. Khi nào cũng có thể gặp họ để trò chuyện. Khi đám tiệc thì cũng có nhiều bà con xa gần.
- Ừ, cũng phải. Nhưng giờ bà con, bạn bè cũng không còn nhiều. Dù sao thì ở bên đó cũng khó gặp ai. Suốt ngày lo làm việc, kể cả cái đám giổ cũng không làm được đúng ngày.
- Sao vậy chú?
- Tìm được công việc bên đó đâu phải dễ. Không làm ngày nào thì coi như đói ngày đó. Người ta cũng không có chuyện cúng kiến ông bà như mình. Tất cả mọi việc gia đình chỉ làm vào thứ bảy và chủ nhật. Chú ở bên đó lâu nay chẳng làm được cái đám giổ nào đúng ngày cả.
- Giờ chú cũng nhiều tuổi rồi, cũng có tiền. Chú cũng nên về đây sống cho vui vẻ.
- Coi vậy chứ sống bên đó quen rồi. Về đây thấy mọi thứ điều xa lạ, điều kiện sống thì bất tiện. Chắc là không về đâu.
Chị bán hàng cũng không biết nói gì hơn. Chỉ cười. Lúc ấy có một vị khách đến và gọi một tô cháo. Vẫn như thế, chị chạy đến chỗ nồi cháo và thực hiện các động tác quen thuộc. Hai vợ chồng ông khách ăn xong, trả tiền và ra đi. Chị bán hàng hỏi:
- Khi nào chú thím về bển?
- Ngày mốt.
- Nếu năm tới chú thím có về chơi ghé đây ủng hộ con nhé!
- Ừ.
Trời vần vũ nhưng cuối cùng không mưa. Những người khách cứ vào rồi ra. Những tia nắng cuối ngày cũng thưa dần. Trong con hẻm nhỏ ấy chỉ có giọng chân chất của chị bán hàng và những người khách. Dù vậy, con đường lớn luôn có tiếng xe, tiếng còi in ỏi, thỉnh thoảng làm những người đang trong quán giật mình.
Thursday, June 7, 2007
Mưa Sài Gòn
Một sáng nọ T nhận được tin nhắn qua điện thoại. Nội dung thế này: "Anh oi, chieu mai, 6:00, em moi anh cafe nhe! Vui long hoi dap som cho em biet". Thì ra đó là tin nhắn từ H, một người đẹp mà T biết cách đó đã gần 4 năm rồi trong một lần hội nghị khách hàng của công ty T tại khách sạn Equatorial.
Đó là một một buổi chiều, trong một khách sạn lớn như thế không thể biết được lúc đó ngoài trời có nắng hay không nữa. Khi T đang ngồi bàn việc với mấy đồng sự và vài cô người mẫu đã đến sớm thì có một cô gái chạy đến trông đang rất vội. Trong làn dan trắng như hoa bưởi và mái tóc đen dài quá vai với những lời chào rất lịch sự T cũng đoán biết đó là người mẫu. Một chút bối rối tự nhiên, H cho biết từ trường học chạy qua vội quá nên quên cả đem theo lược chải tóc. Biết là H đang cần chiếc lược để chuẩn bị cho buổi hội nghị, T đã vội lấy từ túi mình chiếc lược mà lâu nay anh ta vẫn mang theo để chăm sóc cho mái tóc không bao giờ chịu nằm yên của mình. H cảm ơn rối rít và chạy vào phòng trang điểm. Khi trở lại, H đưa lại chiếc lược và cảm ơn lần nữa, nhưng T đã vội ngắt lời: "Em cứ giữ hộ anh nhé, anh đã không nghĩ là mình sẽ lấy lại đâu". H nhanh nhảu lấy cái hộp nhỏ, có lẽ hộp đựng đồ trang điểm, bỏ chiếc lược vào: "Vậy em sẽ để nó ở đây để mỗi ngày đều nhìn thấy nó nhé!". Họ nhìn nhau, và cười.
Thế rồi họ chẳng gặp gặp lại nhau trong suốt hơn một năm sau đó cho đến cuộc triển lãm hàng điện tử tại Trung tâm triển lãm quốc tế Tân Bình. Khi đó H đang làm tại một gian hàng máy ảnh. Lúc ấy cũng gần đến giờ cơm trưa rồi. Quá bất ngờ và xúc động, cái vẻ ân cần và vui tươi của H lần đầu tiên được T nhìn thấy, đáng yêu hơn T đã từng nghĩ rất nhiều. Qua vài câu trò chuyện, H bảo: "Anh đừng về nhé, ở đây ăn trưa với em đi, lâu lắm mới gặp lại anh mà". Được người đẹp quan tâm thế T cũng vui lắm, nhận lời ngay. Nhưng cuối cùng thì họ cũng không ăn cơm chung được với nhau vì H thì không được ra ngoài trong khi gọi cơm vào thêm cho T thì cũng không được. T đành ra về với số điện thoại và nickname của người đẹp.
Chỉ hai lần gặp gỡ đơn giản như thế, nhưng cái dáng xinh xắn và giọng ngọt ngào trìu mến của H cứ hay đến với T trong những giấc mơ. T bắt đầu gọi điện cho H nhiều hơn, chỉ đơn giản là để nghe được giọng nói của cô bé. Đến một ngày đầu tháng 11, T nhận được tin nhắn của H rằng: "Ngay 19/11 sap toi la sn em, anh nho tang em con gau bong thiet to de em om nhe!". Vốn trước giờ T chưa bao giờ biết mua quà tặng ai cả ngoại trừ mua hoa hay quà tặng thầy cô nhân ngày 8-3 hay 20-11, mà kể cả khi ấy T chỉ là người quyết định còn việc làm thế nào thì luôn có những cô bạn bên cạnh thu xếp mọi việc. Vậy rồi ngày 19-11 cũng đến mà T vẫn chưa tìm đâu ra chỗ để mua chú gấu bông cho người đẹp, chỉ đành gọi cho bưu chính nhờ chuyển cho H một giỏ hoa chúc mừng.
Từ đó, mỗi năm họ đều gặp nhau vào ngày mùng năm tết âm lịch tại nhà H. Đúng là mỗi năm chỉ gặp nhau đúng một lần vào ngày đó và câu chuyện của họ cũng chỉ xoay quanh việc học, việc làm. T cũng có chút kiến thức về bói toán nên lần nào gặp H cũng bảo xem cho cô một quẻ. Năm sau gặp thì cô bé lại bảo là năm trước xem quá đúng.
Nhưng mà những lần đúng đó thì chẳng thấm vào đâu cho đến đầu năm nay khi T cầm tay H thật lâu và không muốn phán câu gì cả. Đến khi người đẹp năn nỉ quá T đành phải nói thật:
- Trong năm nay, đến khoảng giữa năm em phải quyết định một việc hệ trọng.
- Việc gì hả anh?
- Anh rất mong là anh nói sai, nhưng chuyện tình yêu của em phải được quyết định.
- Em không hiểu - H tròn mắt, nhìn T với vẻ rất nhạc nhiên và một chút tò mò - Anh làm ơn nói rõ ràng chút nữa được không?
- Em sẽ phải quyết định lấy một người hoặc là mãi chia tay với một người.
- Bằng cách nào anh đoán biết chuyện này? - H càng ngạc nhiên hơn.
- Em hỏi làm gì? Quan trọng là chuyện đó sẽ xảy ra hay không thôi. Định hỏi đặng ăn cắp nghề của anh à? - T cười, nữa đùa nữa thật.
- Không phải, chỉ là em muốn biết anh chỉ đoán chơi như thế hay điều đó có thể hiện gì trong bàn tay của em hay không thôi mà. Nói em nghe đi rồi anh kể anh nghe một chuyện.
- Được rồi, vậy thì không giấu em nữa. Nhìn đây này - T đưa tay H lên cao, gần về phía người đẹp và chỉ vào giữa lòng bàn tay H - ở đường tình duyên của em có nút thắt, ở khoảng này thì đúng vào giữa năm này. Hiểu chưa?
- Cảm ơn anh - H có vẻ hơi buồn, không tròn mắt và tự nhiên như lúc nãy - Lâu nay em chợt nhận ra rằng anh luôn hiểu đúng về em, kể cả những việc tưởng như đùa thế này mà anh nói cũng không sai.
- Vì anh luôn nghĩ về em, và luôn mong những điều tốt đẹp cho em. Nhưng em nói kho sai ở đây là ý gì? - Bây giờ đến lượt T ngạc nhiên.
- Em biết nói ra sẽ làm anh buồn, nhưng cũng muốn cho anh biết. Anh có chắc là anh muốn nghe không?
- Đương nhiên rồi. Có thêm một dịp để hiểu em thì sao anh lại không nghe chứ? Vả lại anh cũng muốn biết thực sự anh nói đúng được bao nhiêu mà - T tỏ ra vô tư, nhưng không giấu được chút lo lắng đang hiện lên trong lòng.
- Vậy em nói đây. Đến tháng 5 này em sẽ phải quyết định hạnh phúc cả đời mình. Anh có lời khuyên nào không?
- Hạnh phúc của em phải do em chọn lựa. Thực sự anh không muốn chuyện ấy xảy ra, nhưng anh biết không thể làm gì khác.
Câu chuyện đến đấy. Sau vài phút im lặng thì họ cũng nói ba điều bốn chuyện gì đấy, rồi cũng chia tay. T về nhà, cảm thấy đang mất mát cái gì đó không rõ.
Và nay, khi nhận tin nhắn này, T nghĩ ngay đến việc H mời dự lễ cưới của người ta vì bây giờ là cuối tháng 4 rồi mà. Sau tin nhắn hồi âm không thấy H phản hồi gì, T gọi cho H và xin dời cuộc hẹn sang ngày thứ 4, tức sau đó 2 ngày.
Rồi thứ 4 cũng đến.
T đến điểm hẹn thì nhận được tin nhắn là H sẽ đến trễ 15 phút. Rồi họ vào quán, chọn một góc thoáng mát và yên tĩnh. Trong khi T đang nhìn thật kỹ để đoán xem là mình có đoán sai không thì H lấy trong giỏ ra quyển sách.
- Anh cho em gửi lại anh quyển sách. Cảm ơn anh nhiều lắm, nhờ quyển sách này em đã hiểu được nhiều điều.
- Oh, thì ra em hẹn anh chỉ để trả sách thôi sau? Anh không nhớ là đã cho em mượn. Anh còn tưởng em khách sáo đến nỗi mời đám cưới mà cũng hẹn ra quán sang trọng thế này - T có vẻ bối rối, nhưng cũng không bỏ thói quen hay nói đùa.
- Còn lâu mà anh, tại lâu nay không gặp anh nên cũng muốn gặp, và tiện thể gửi lại anh quyển sách.
- Công việc của em dạo này thế nào? Có thăng chức nữa hay không mà thấy em vẫn có vẻ mệt mỏi của người đầy trách nhiệm thế?
- Thăng chức thì không, nhưng chgỉ từng này cũng đủ mệt mỏi rồi anh à - H nhắm mắt lại và lắt đầu - Mà thôi, anh đừng nói chuyện công việc ở đây nữa đi. Cho em thoải mái tí.
T im lặng, nhìn vẻ mặt H có vẻ xanh xao đi. Khi hai bờ mi không còn khép lại thì trong khoé mắt kia bổng long lanh và gợn sóng. T chưa bao giờ nhìn thấy điều đó ở H cả.
- Anh có bao giờ ra một quyết định, rồi sau đó phải ân hận về nó hay không?
- Làm người mà em, không phải bao giờ cũng ra những quyết định đúng đâu. Những nếu không bước về phía trước thì cũng không thể xoay trở quá khứ được. Chỉ có cách là làm sao để có càng ít những quyết định như thế - Lại tỏ ra triết lý, nhưng T bắt đầu cảm thấy chút gì đó không ổn.
- Vậy anh sống và phải làm mọi việc là cho ai?
- Người ta sinh ra vốn mang trên mình các mối quan hệ, nào là ông bà cha mẹ, nào là anh em vợ chồng, nào là bạn bè đồng chí. Vì vậy mặc dù ai cũng muốn sống và làm mọi việc cho chính mình, nhưng chỉ những người ích kỷ mới làm được điều đó. Những người có đạo đức và nhân cách thì hầu hết sống cho người thân và những trách nhiệm mà mình mang nặng. Có những lúc họ phải hy sinh lợi ích của mình vì trách nhiệnm đó.
- Vậy anh có bao giờ thấy mệt mỏi không?
- Đời vốn là nơi không phải để sung sướng an nhàn rồi. Phải luôn vận động, mệt mỏi là không tránh khỏi. Nhưng sao em lại hỏi anh những chuyện cao xa như thế?
- Vì em đang rất mệt mỏi, em cảm thấy sau tất cả những cố gắng của mình không có gì cho mình cả. Em cảm thấy bất hạnh - Những giọt nước đang long lanh trong mắt của H.
- Anh thấy em là người hạnh phúc. Người ta nói hạnh phúc là có việc gì đó để làm, có ai đó để yêu và có điều gì đó để hy vọng. Em đang có rất nhiều việc để làm, và những việc đó luôn thành công. Em có người để yêu và tình yêu đó cũng sắp thành tựu. Em đang có nhiều hy vọng cho một tương lai tốt đẹp, có rất nhiều người muốn mang lại cho em. Em thử nói xem em có hạnh phúc không?
- But I you don't know that thereis something wrong with my marriage - H là người rất giỏi tiếng Anh, thỉnh thoảng vẫn hay như thế.
- But, what is it?
- The marriage was decided by my parents. The groom is not the person I love.
T thở dài, im lặng rất lâu. Trong khi đó những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má của H. Lòng T nhói đau, cảm thấy như mình có lỗi, cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
- Em cũng không biết vì sao em lại nói với anh chuyện này. Thật lòng em chưa bao giờ tâm sự với ai nhiều như thế ngoài anh ấy. Nhưng em luôn cảm thấy anh là người mà em tin tưởng nhất, là người mà em có thể tâm sự mọi chuyện. Anh cũng đừng nói cho ai biết chuyện này nhé. Em cũng không bao giờ khóc trước mặt ai, ngoài anh ra.
- Anh hiểu mà. Cảm ơn em đã tin anh.
Chuông điện thoại reo và T đành xin lỗi vì đã đến giờ hẹn với một người bạn để giúp cô bé ôn bài thi. Họ hẹn gặp nhau vào một dịp khác. T lên đường đến chỗ hẹn.Khi đến nơi, trời đổ mưa, cơm mưa to như trút nước và kéo dài đến gần nửa đêm. Đường Sài Gòn ngập gần như suốt đêm ấy.
Subscribe to:
Comments (Atom)