Tuesday, June 12, 2007

Con Hẻm

Con đường Nguyễn Văn Cừ vẫn tấp nập người qua lại. Một bên là khu chợ nho nhỏ ồn nào náo nhiệt, đối diện với nó là con hẻm dẫn vào một ngôi chùa có tên là Long An. Ngày ngày người ta vẫn quen ghé quán cháo lòng được ghi rõ trên bảng quảng cáo là 6000 đ/tô. Chị bán cháo cũng độ trên dưới ba mươi với cái giọng rất rõ, chậm rải và một chút miền Tây. Nghe giọng chị người ta có thể nhận ra là người ở quê lên Sài Gòn chưa bao lâu. Chiều hôm ấy, quán chỉ có hai người khách, hình như là hai vợ chồng. Ông khách hỏi chị bán hàng: - Trời mưa sắp tới rồi. Hướng đó là hướng nào vậy? - Ông khách chỉ tay về phía tối, có những án mây nặng trĩu màu đen. - Hướng đó là hướng Sài Gòn. Chắc là đang mưa ở Sài Gòn đó. - Vậy ở đây không phải Sài Gòn sao? - Không phải đâu chú. Ở khu trung tâm thì người ta gọi là Sài Gòn. Còn ở đây chỉ là quận nhất thôi - Chị bán hàng tỏ ra là người am hiểu lắm làm cho ông khách gật gù, không ý kiến gì khác. Rồi chị bán hàng lại bắt sang chuyện khác: - Ở bển có lạnh không chú? - Ở bển thì mùa này không lạnh. Nhưng khoảng tháng mười thì lạnh lắm, có tuyết nhiều, phải mở lò sưởi suốt. - Vậy cũng cực quá hén! - Chị bán hàng tỏ ra quan tâm - Ở bên này thì chẳng bao giờ phải sưởi cả. Sao chú không về đây ở cho sướng! - Coi vậy chứ chưa chắc. Ở bên đó chứ sướng hơn. Khi nóng nực thì có máy lạnh, khi lạnh thì có máy sưởi. Luôn có máy móc phục vụ, có thiếu thứ gì đâu. Vậy sao gọi là cực được! - Nhưng ở bên đây thì chú có bà con, bạn bè. Khi nào cũng có thể gặp họ để trò chuyện. Khi đám tiệc thì cũng có nhiều bà con xa gần. - Ừ, cũng phải. Nhưng giờ bà con, bạn bè cũng không còn nhiều. Dù sao thì ở bên đó cũng khó gặp ai. Suốt ngày lo làm việc, kể cả cái đám giổ cũng không làm được đúng ngày. - Sao vậy chú? - Tìm được công việc bên đó đâu phải dễ. Không làm ngày nào thì coi như đói ngày đó. Người ta cũng không có chuyện cúng kiến ông bà như mình. Tất cả mọi việc gia đình chỉ làm vào thứ bảy và chủ nhật. Chú ở bên đó lâu nay chẳng làm được cái đám giổ nào đúng ngày cả. - Giờ chú cũng nhiều tuổi rồi, cũng có tiền. Chú cũng nên về đây sống cho vui vẻ. - Coi vậy chứ sống bên đó quen rồi. Về đây thấy mọi thứ điều xa lạ, điều kiện sống thì bất tiện. Chắc là không về đâu. Chị bán hàng cũng không biết nói gì hơn. Chỉ cười. Lúc ấy có một vị khách đến và gọi một tô cháo. Vẫn như thế, chị chạy đến chỗ nồi cháo và thực hiện các động tác quen thuộc. Hai vợ chồng ông khách ăn xong, trả tiền và ra đi. Chị bán hàng hỏi: - Khi nào chú thím về bển? - Ngày mốt. - Nếu năm tới chú thím có về chơi ghé đây ủng hộ con nhé! - Ừ. Trời vần vũ nhưng cuối cùng không mưa. Những người khách cứ vào rồi ra. Những tia nắng cuối ngày cũng thưa dần. Trong con hẻm nhỏ ấy chỉ có giọng chân chất của chị bán hàng và những người khách. Dù vậy, con đường lớn luôn có tiếng xe, tiếng còi in ỏi, thỉnh thoảng làm những người đang trong quán giật mình.


No comments: