Tuesday, October 28, 2008

ĐỦ

Tiếng gà gáy xa xa, từng hồi. Trong những quãng ngắt có thể nghe thấy tiếng lộc cộc của xe trâu, tiếng thình thịch của những bàn chân trần trên con đường mòn nhỏ nối xóm nghèo với cánh đồng xa đến tận biên giới. Cái se lạnh của trời khuya và cả nỗi lo lắng khi sắp đối mặt với cuộc thi quan trọng nhất trong một đoạn đường dài học tập đã làm cho cậu học trò nhỏ thức giấc. Dù sao thì tính ham ăn ham ngủ của tuổi mới lớn cũng còn đấy nên cậu bé không choàng dậy ngay mà nằm đó lắng nghe một ngày mới đang đến. Ánh lửa từ bếp sáng lấp loé qua vách nan trúc một màu đỏ nhạt, thỉnh thoảng bị khuất vì ánh đèn dầu gần hơn. Dưới bếp có tiếng lèo xèo quen thuộc. Cậu bé biết đó là mẹ đang chiên cơm cho mình ăn lót lòng trước khi đi thi xa. Bên chiếc bàn làm bằng gỗ ván ép đen và phồng lên từng chỗ cho quá cũ, người cha trong bộ bà ba trắng đang châm bình trà, cũng rất quen như mọi buổi sáng. Giọng người mẹ từ bếp vọng lên:
- Ông ơi! Ông coi mấy giờ rồi kêu con nó dậy ăn cơm rồi đi thi đi!
- Để cho nó ngủ thêm chút đi bà - giọng chậm rải đáp lại của người cha.
Rồi họ lại im lặng. Lúc sau người mẹ bưng một bát cơm chiên thật to từ bếp lên. Người cha lại hỏi:
- Bà có nhiêu tiền? Coi cho con để nó có tiền ăn trưa. Đường xa, chắc nó không thể về kịp vì còn thi buổi chiều nữa.
- Để tôi xem - người mẹ loay hoay tìm trong túi trước, túi sau rồi góp được cả thải bốn trăm đồng.
- Chỉ còn nhiêu đó thôi hả bà?
Hai người nhìn nhau, rất lâu, những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má xạm đen vì mưa nắng của người mẹ xuống chiếc áo bà ba đầy những mãnh vá dọc ngang. Người cha cuối mặt, thở dài, rồi cố nói trong lời nghèn nghẹn:
- Nhiêu đó thì làm sau đủ ăn một ổ bánh mì lạc bà!
- Tôi đã tìm hết trong nhà, chỉ còn vậy thôi.
- Bà vào kêu con dậy giúp tôi. Để tôi đi qua nhà chị tư mượn chút đỉnh. Nếu bụng không no làm sao con nó thi được.
Rồi người cha bước ra khỏi nhà, bóng mờ dần trong chạng vạng. Vài phút sau, nghe có tiếng người trò chuyện xa xa:
- Ai đó?
- Em đây chị tư.
- Có gì mà chú gọi tôi sớm vậy?
- Gọi chị dậy lúc này thật là không phải. Nhưng mà chị thông cảm vì thằng con em hôm nay nó đi thi. Vợ chồng em đang kẹt quá nên chị có lòng cho em mượn năm ngàn cho nó có ăn trưa. Vài bữa bán được vách em trả lại chị.
Rồi tiếng nhỏ hơn, khi người mẹ bước đến gọi cậu bé dậy ăn cơm. Cậu bé vờ như không nghe gì thấy gì, và người mẹ cũng không tinh ý đủ để nhận ra những vệt nước rướm trong hai con mắt của cậu con trai mình. Cậu bé ngồi ăn chừng vài muỗng lại uống miếng nước, cứ nghẹn mãi chứ không ăn nhanh như mọi ngày. Đang ăn thì người cha về đến, đưa cho người mẹ bốn ngàn đồng rồi bảo:
- Đột xuất quá nên chị tư cũng chỉ có chừng này, dù sau cũng hơn là mình có.
- Vậy đưa hết cho con nghen ông?
Không cần đợi trả lời, người mẹ đưa hết bốn ngàn tư cho con trai và dặn hãy giữ cho cẩn thận kẻo mất. Cậu bé đưa hai tay nhận số tiền rồi dạ một tiếng chứ cũng không nói gì. Rồi quay lại bàn, ngồi ăn tiếp những miếng cơm chiên còn lại, cứ nghẹn, rồi uống nước, rồi nghẹn, rồi uống nước.
Tiếng gà thưa dần, tiếng chân người nhiều dần. Cậu bé mặt áo trắng, quần dài, gom mấy giấy tờ cần thiết rồi dắt xe ra đường, vội vả khoanh tay thưa cha thưa mẹ đi thi. Thỉnh thoảng ngoáy đầu lại nhìn phía sau còn thấy cha mẹ mình đứng trông theo. Bây giờ thị cậu bé có thể khóc rồi. Trên con đường làng nhỏ hẹp, người người theo hướng Tây đến với ruộng đồng. Chỉ có chiếc áo trắng nhỏ ấy trên chiếc xe đạp cũ kỹ theo hướng Đông khuất dần sau những hàng tre trúc.

Saturday, October 25, 2008

VƯỜN THƠ


TẶNG ANH thanhha2510 Oct 19 2005, 08:51 PM 

Tặng anh này,vô vàn dòng nước mắt
Em khóc ròng từ cay đắng tuổi thơ
Khóc cho mình trong đau đớn ,dại khờ
Trong cô đơn ,trong bao điều khao khát
Tặng anh này ,một bàn tay khô ráp
Từng chăn trâu cắt cỏ ở chốn quê
Từng nhọc nhằn nơi thành phố làm thuê
Bàn tay em sinh ra từng mềm mại
Tặng anh này,mái tóc thề con gái
Dãi nắng nhiều nên đã ngả vàng hoe
Mái tóc em hương đồng nội đáng khoe
Ch­ưa từng chạm một bàn tay kh­éo l­éo
Tặng anh này,một làn môi khô héo
Trong xô bồ vẫn lành lặn ,trinh nguyên
Tuổi thơ ngây ch­ưa kịp biết làm duyên
Son mờ chưa che hết màu tái được
Tặng anh này,một bờ vai gầy guộc
Chưa một lần được một cánh tay ôm
Những khi anh thấy yếu đuối,đau buồn
Vai em để nước mắt anh thấm đẫm
Tặng anh này,một con tim say đắm
Mới rộn ràng ,khao khát nỗi niềm riêng
Chưa trao ai lời thương nhớ thiêng liêng
Chỉ biết lặng thầm "gửi hương cho gió"
Tặng anh này ,cả tấm lòng em đó
Anh xa xôi ơi có dám nhận không?
Thật lòng hay chỉ một chút chơi ngông
Anh cũng hãy tìm em trong ảo giác
Tặng anh này một nụ cười ,ánh mắt
Nét vô t­ư ,trong trắng vẫn vẹn nguyên
Tặng anh này,ảo ảnh một con thuyền
Đưa anh đến những bến bờ hạnh phúc.

TRỞ LẠI VƯỜN THƠ Nov 14 2005, 12:42 PM

Hôm nào tôi đến vườn thơ
Trồng hoa một đóa đợi chờ tri âm
Ngày qua tháng lại âm thầm
Hoa trồng một đóa vẫn cam một mình
Ngước nhìn mây trắng trời xanh
Ngân lên một khúc nhân sinh hửng hờ
Hôm nay trở lại vườn thơ
Hoa trồng một đóa vẫn như ngày nào
Bổng nghe tiếng gió từ đâu
Nhẹ nhàng cũng đủ xôn xao mảnh vườn
Trăng khuyết thì trăng lại tròn
Lá vàng rụng xuống cây còn chồi xanh
Cảm ơn ngọn gió mát lành
Cho hoa một đóa thêm cành thêm hoa

GỬI LẠI VƯỜN THƠ thanhha2510Nov 16 2005, 08:23 PM

Hôm nao lê bước vẩn vơ
Vô tình lạc đến vườn thơ nhà ng­ười
Chỉ là vị khách không mời
Cả gan buông lại vài lời ngô nghê
Chủ nhà nay đã trở về
Thấy lời chọc ghẹo có chê hay cười?
Vườn thơ nh­ư lại gọi mời
Biết đâu may mắn gặp người tri âm
Tôi là cái bóng lặng thầm
Nên chưa có chỗ ươm mầm thơ xanh
Chỉ là cánh khói mong manh
Đâu xứng ngọn gió mát lành người ơi
Những gì tôi trót tặng người
Chắc thuê hay mượn được rồi phải không ?
Thôi tôi về với mùa đông
Dừng chân đây mãi sợ lòng vấn vương
Xin cho gửi lại chút hương
Xin đừng trách kẻ tình vương vãi tình.

BƯỚC PHIÊU DU Nov 17 2005, 12:35 PM

Vườn ai thấp thoáng bóng người
Từ đâu lại đến, đến rồi đi đâu?
Không là ngọn gió phương nào,
Sao đi đi mãi chẳng bao giờ dừng?
Mong manh cánh khói lưng chừng
Dù bay nhưng cũng đã từng ghé đây.
Xin ghi nhận những lời này
Ngùi ngùi cúi mặt chia tay bạn lòng
Thu tàn lại đến mùa đông
Xuân đi hè đến vẫn mong bạn hiền
Cảm ơn một mối kỳ duyên
Vườn hoa một đóa hàn huyên một mình
Cũng là một kiếp phù sinh
Loài hoa một đóa cũng đành một thôi.

GỬI AI

Một chút tình riêng xin gửi ai
Đường đời đôi ngã trót chia hai 
Bao năm thương nhớ thôi đành vậy 
Một bước ra đi chẳng đoái hoài. 

Một chút yêu đương tôi gửi người 
Đường đời thăm thẳm mấy chia phôi 
Không cần ngoảnh lại nhìn nhau nữa 
Dẫu lắm tương tư cũng thế thôi. 

Một mảnh tim khô gửi tặng nàng 
Đò tình một chuyến lỡ sang ngang 
Xin đôi mắt ấy mang vào mộng 
Trở giấc đêm đêm khỏi ngỡ ngàng. 

Một khối tương tư xin gửi em 
Đêm này, đêm nữa, biết bao đêm? 
Mang nhung nhớ ấy kê làm gối 
Ghép xót xa kia phủ thế rèm. 

(TGTHK 04/02/2005)