Thoáng bóng hàng cây quái vật chi
Ồ, hai con gấu ngộ là ghê
Thân mang cặp tỉnh lê sao nổi?
Chân tượng, tai trư cũng giống hề
Cặp mắt lim dim đôi hạt lúa
Đôi môi chúm chím cặp tàu ghe
Thân cao thước mốt ngang mười tấc
Nguớc mắt nhìn mây mí mỡ che
Dáng thục thịch coi mòi lún đất
Thế mà thêm cái mặt hay nghênh
Dung nhan đẹp tựa chằn tinh
Cái lưng bộ ván cái mình con voi
Mũi hang động đôi môi cái máng
Mắt hạt tiêu cái trán trận tiền
Nhủ thầm "mình đẹp như tiên,
Mấy chàng công tử mới quen được mình"
Trời sanh vậy cũng đành chịu vậy
Chằn với tinh có mấy người ưa
Cuộc đời lúc nắng khi mưa
Nay sao kẻ đón người đưa đâu rồi?
(TGTHK, 1994)
Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Thursday, February 5, 2009
Sunday, February 1, 2009
Nắng Xuân
Hiu hiu gió thổi trưa buồn
Đường quê vắng vẻ đầu thôn bụi mù
Cây cao vút mấy cành khô
Trời xanh xanh thẳm lững lờ mây trôi
Một vầng mây trắng mà thôi
Cõi trần hun hút nắng trời úa cây
Cành rơi hoa rụng lá bay
Khẳng khiu, trơ trọi mặc ngày tháng qua
Chuông chùa vọng lại từ xa
Lung linh nắng cháy ngân nga giọng buồn
Đông qua cứ ngỡ đông còn
Xuân về sao vẫn tâm hồn cô đơn
(TGTHK, 1994)
Subscribe to:
Comments (Atom)