Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Hiu hiu gió thổi trưa buồn
Đường quê vắng vẻ đầu thôn bụi mù
Cây cao vút mấy cành khô
Trời xanh xanh thẳm lững lờ mây trôi
Một vầng mây trắng mà thôi
Cõi trần hun hút nắng trời úa cây
Cành rơi hoa rụng lá bay
Khẳng khiu, trơ trọi mặc ngày tháng qua
Chuông chùa vọng lại từ xa
Lung linh nắng cháy ngân nga giọng buồn
Đông qua cứ ngỡ đông còn
Xuân về sao vẫn tâm hồn cô đơn
(TGTHK, 1994)
No comments:
Post a Comment