Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Saturday, July 14, 2007
Cửa Sổ
Chiếc di động rung lên.
- T nghe ạ!
- Anh vui lòng cho hỏi đây phải số điện thoại của T không ạ?
- Đúng rồi, T đây.
- Ừ, Q đây T ơi. Sao? Lúc này khoẻ không? Có lên chức chưa? Vợ con thế nào?
- Từ từ thôi. Hỏi nhiều thế ai trả lời cho kịp.
- Ừ, cứ từ từ trả lời vậy.
- Được rồi. Lúc này khoẻ, chẳng có chức tước gì, người yêu còn chưa có thì vợ con gì chứ! À, mà bà gọi tôi chỉ để hỏi thăm vậy thôi hay có gì khác không? Mười năm rồi không gặp, nay nghe tiếng bà tôi mừng lắm.
- À. Thì lâu lắm mới xin được số của ông mới gọi để hỏi thăm nè.
- Cảm ơn bà nhiều lắm. Nhưng chắc đó chưa phải là việc cuối cùng?
- Ừ. Cũng nói ngay, hôm trước tôi có nhờ V tìm cho em tôi chỗ thực tập. Nhưng chỗ đó không nhận người nữa mà tôi không biết làm sao. Rồi nhớ là có ông nên mới xin số. Ông xem có giúp được không?
- Nó học ngành gì?
- Kế toán.
- Cũng chưa biết. Nhưng chỗ bạn bè, tôi sẽ nghiên cứu xem.
- Ráng giúp dùm Q nghen. Giờ ngoài T ra Q không biết nhờ ai khác.
- Được rồi. Nó thực tập về đề tài gì, có đề cương không?
- Thực tập về kế toán.
- Biết rồi. Làm ơn cho biết là nó thực tập về những vấn đề cụ thể gì đề làm báo cáo tốt nghiệp kìa.
- Ủa? Có vụ đó nữa hả?
- Trời đất. Chứ ai đi thực tập mà không biết mình muốn gì vậy trời!
- Được rồi, để Q hỏi nó rồi gọi lại cho T nhé!
- Ừ. gặp lại sau.
- Baibai.
Tắt máy cất vào túi. T chấp tay sau lưng, đi một vòng ra trước sân. Nhớ lại đoạn hội thoại mà nửa buồn cười nửa xúc động. Q đã từng là người mà T đã từng mơ mộng vào những ngày đầu tiên học chung tại trường cấp ba. Người cao, gầy và có mái tóc dài, học tiếng Anh giỏi nhất và cũng không kém phần đỏng đảnh vì có thể là cô gái xinh nhất trong lớp bấy giờ. Những cố gắng và đấu tranh đã làm cho T vượt qua cô ấy trong vòng vài tháng và họ luôn là một cặp xuất sắc nhất của môn ngoại ngữ. Có lẽ cũng từ đó mà tình cảm của đôi bạn này có tiến triển tốt đẹp. Năm cuối cấp, T lập nhóm bạn cùng ôn thi tốt nghiệp với tinh thần chủ yếu là giúp các bạn học yếu trau dồi kiến thức để thi tốt.
Những ngày tháng đó T là người ở xa, ăn chay nên phải ở lại trường mà không được ăn bữa trưa. Có hôm thầy hiệu trưởng hoặc hiệu phó ở lại thì nấu cơm và mua cho T hủ chao để ăn cùng. Những hôm khác thì đói ráng chịu.
Đang trong dòng suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên.
- Nghe đây Q ơi.
- Ừ. Q hỏi nó rồi. Nó nói trường nó chưa cho đề tài gì cả cũng chưa cho đề cương.
- Làm ơn đi. Cái đó là mình phải tự làm. Thường thì trường đưa ra một số đề tài cho sinh viên chọn hoặc sinh viên phải đang ký đề tài. Sau đó thì đề cương do mình soạn và nhờ người hướng dẫn xét duyệt trước. Bà cũng từng học mà sao mau quên vậy?
- Tôi cũng học trung cấp như nó. Mà trường tôi cũng đâu có cho đề tài đề cương gì đâu.
- Nếu không có thì tôi làm sao giúp được. Bà tưởng xin thực tập trong một công ty là dễ lắm sao?
- Thì biết là khó mới nhờ T. Có gì hướng dẫn luôn cho nó đi.
- Được rồi. Bảo nó rằng đề cương thực tập là bản phát thảo những nội dung mà mình cần quan sát, nghiên cứu và thu thập thông tin để làm một báo cáo tốt nghiệp hay báo cáo thực tập gì đó chứ không phải tất cả những gì liên quan đến chương trình học. Bảo nó có thể tham khảo các anh chị đi trước cũng được. Cứ làm đi, mang lên tôi coi trước đã.
- Ừ. Để Q nói nó. Vậy khi nào lên gặp T được?
- Bất cứ khi nào trong giờ hành chính. Nhưng phải gọi trước.
- Ừ. Vậy hén. Hôm nào rãnh đi uống cafe.
- Rồi. Vậy đi. Baibai.
Những câu hỏi của Q khiến T nhớ lại cái hôm định mệnh đó. Cái hôm mà trong khi T đang đói meo trong bụng, phải đứng trên bục và hướng dẫn các bạn giải mấy bài tập vật lý. Khi T đang phân tích đề bài thì cũng muốn nhắc các bạn nhớ lý thuyết bằng câu hỏi "Đối với kính lồi thì ảnh cùng chiều hay ngược chiều với vật?" khi bắt đầu vẻ ảnh qua kính lồi. Từ dưới vọng lên câu hỏi ngớ ngẫn "Hỏi ai vậy?". Lúc đó T không cầm được cơn tức giận, ném cây thước xuống đất, không nói gì, trừng mắt nhìn người hỏi. Rồi lặng lẽ bỏ đi sang phòng bên cạnh rồi đứng bên cửa sổ, cái cửa cổ mà cách đó hai năm Q đã đứng với đôi mắt xa xăm và mái tóc dài buông theo gió như những áng mây chiều trên bờ vai gầy. Hình ảnh tuyệt vời đó đủ để T làm thành một bài thơ có tên là "Nữ sinh bên cửa sổ" mà cho đến bây giờ những những đàn em cũng không thể có bài thơ nào sánh được. Hình ảnh đó đã ăn sâu vào tim óc T. Tất cả những cố gắng, những hy sinh mà T dành cho các bạn cũng một phần xuất phát từ góc tình cảm riêng tư đó. Vậy mà những tình cảm âm thầm đó có được ai để ý đâu, đến nỗi người ta đem T ra làm trò đùa trong buổi học hành nghiêm túc đến vậy. Càng nghĩ T càng đau lòng, càng cay cú và bực bội không chịu được. Khi đó những cô bạn nữ bỏ về lặng lẽ, có thằng V đến hỏi "Có chuyện gì không T?", T chỉ bảo "Không có có gì, nhưng thái độ học tập đó của các bạn ấy là không chấp nhận được". Rồi V cũng ra về.
Những ngày sau đó mỗi khi vào lớp Q không nhìn T, cũng không nói chuyện với ai. Cả hai tránh mặt nhau. Một bầu không khí căng thăng đến nỗi cô giáo phải bận lòng. Cô hỏi T "Hai đứa có chuyện gì thế?". T kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô giáo nghe. Và rồi hôm sau cô gọi T lên bảo "Cô đoán không sai rồi. Nó bảo nó có ý với em, nhưng thái độ của em làm nó thất vọng. Nó không có ý coi thường em khi hỏi câu đó, chỉ là tạo điều kiện để em nói chuyện nhiều hơn ngoài những việc học tập khô khan thôi". T cũng đã nói thật là cũng để ý Q. Rồi cô giáo bảo "Nếu hai đứa có tình ý với nhau thì cô thấy em cũng nên nhượng bộ một ít. Hãy xin lỗi nó một tiếng, đừng vì chút sĩ diện mà đánh mất tình cảm của nhau". Hai hôm sau, cũng vào một lúc Q đứng bên cửa sổ, cũng y như cái hình ảnh mà T đã viết thành thơ. T chậm bước đến và mở lời "Q ơi, tôi...", Q quay lại nhìn T với đôi mắt rưng rưng và cắt ngang lời của T "Tôi không nói chuyện với mấy người học giỏi". Rồi lại bỏ đi mất.
Rồi cái thời áo trắng đó cũng dần qua. Hôm đầu tiên Q nói chuyện với T từ lúc giận nhau cũng gần như là hôm cuối cùng trong 10 năm qua. Trên đường đi dự đám tang ông nội của một đứa bạn trong lớp về, T chạy xe đạp sau Q. Thường thì Q chạy nhanh và không quan tâm đến T, nhưng mà hôm ấy thì khác, Q chạy chậm dần, như cố ý chờ T chạy lên thì phải. Và khi hai chiếc xe song hành, Q bảo "Lớp phó chạy từ từ thôi". T cảm thấy vui vì người ta nói chuyện với mình. Tranh thủ một cách vụng về, T ngỏ lời xin lỗi, nhưng mới nửa câu thì lại bị cắt ngang "Hứa với Q là đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó. Mọi thứ qua rồi. Cứ xem như đã chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa mình, kể cả chuyện tốt hay không tốt. Cứ xem như những người bạn bình thường". Lúc đó T chỉ biết nói "ừ" và hứa là không bao giờ nhắc lại.
Năm ấy T thi tốt nghiệp với số điểm cao nhất trường, còn thiếu nửa điểm là được tuyểnn thẳng vào đại học. Nhưng rồi sau đó T lại thi đỗ ba trường đại học, một trường cao đẳng. Khi ấy cha T bị ốm nặng và gia đình T phải gánh một số nợ mà tưởng chừng không bao giờ trả hết. T đã có ý định học cao đẳng cho đỡ tốn kém, nhưng có người thầy đã bảo "em xem có mấy người giỏi và may mắn như em đâu, phải cố gắng tự lập, trong quá trình học em có thể tự kiếm sống mà. Chỉ có con đường đó mới giúp em giải quyết được mối lo lắng bây giờ". Suy nghĩ, lo lắng và cân nhắc, T đã không chọn ngành Y vì nó mất quá nhiều thời gian, đã không chọn sư phạm vì ngành Sinh học còn nhiều khó khăn, và chọn Giao thông vận tải. Rồi khi T học hết đại cương thì trường lại mở ngành Kinh tế viễn thông, T đã chọn nó. Đã có lúc cảm thấy hối hận vì đã chọn nó với quá nhiều hy vọng, nhưng rồi đến giờ T là người khá thành công trong công việc, được đồng nghiệp nễ trọng và lãnh đạo tin tưởng.
Việc thực tập của cô bé nọ cũng được giải quuyết xong. Đến một hôm, điện thoại lại rung.
- T nghe đây.
- Q đây, cho Q nhờ tí được không?
- Ừ, nói đi.
- Em Q nó có việc xin đi thực tập trễ hơn một tuần. Nhờ T nói giúp với người hướng dẫn cho nó nghỉ một tuần nhé!
- Trời ạ! Tôi đã hướng dẫn từng chút rồi, đến giờ đã chính thức được nhận và ai theo dõi, hướng dẫn cũng đã biết. Muốn gì nó phải tự trình bày với người hường dẫn. Lớn cả rồi, phải tự giải quyết những vấn đề của mình, không phải mỗi chút đều phải trông cậy vào người khác được.
- Vậy hả? Vậy để Q nói nó. Nếu không được thì T nhớ nói giúp nó một tiếng nhé!
- Biết rồi. Nhưng chắc chắc sẽ không cần lúc đó đâu.
- Cảm ơn T nha. Baibai.
Ừ, rồi tắt máy. Một tiếng thở dài, và một nụ cười khó hiểu.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment