Trong một lần lang thang trên mạng tìm thú vui tao nhã tôi đã biết hắn với bài thơ không đề mà trong đó cậu ta mang hình dáng của một kẻ đang thiếu thốn mọi thứ đang tìm xin, vay, mượn từ ánh mắt, đôi môi, bàn tay, mái tóc và cả một trái tim nữa chứ. Bài thơ nghe thật buồn cười mà thê thảm, nhưng lại gợi cho tôi một cảm xúc lạ thường. Nó làm tôi nhớ lại một cảm xúc mà đã nhiều năm trước tôi muốn tặng, muốn cho một người mà thuở ấy gọi là "người trong mộng". Trong lúc cảm xúc đong đầy, tôi đã hoạ lại bài thất ngôn đường luật cứng nhắc ấy bằng một bài thơ mới với tất cả những thứ mà hắn tìm vay mượn đều được tặng, cho. Có lẽ vì bài thơ đó đã được viết bằng những gì thật nhất từ rung động đầu tiên của một người con gái nên cả chính tôi khi xem lại còn cảm thấy ngùi ngùi. Hắn đã nhận bài thơ ấy và mừng vui như thể là bài thơ đó được viết riêng cho hắn. Bài thơ hắn đáp từ mang một niềm vui rất lạ, cứ như là lần đầu tiên trong đời hắn được một tình yêu. Tôi đã rất sợ cái viễn cảnh mà trái tim non nớt của hắn rung lên vì một bài thơ của một người mà hắn chưa hề quen tên biết mặt. Vậy là tôi đáp từ bằng một bài thơ với ý là xin rút lui khỏi cái nơi mà hắn gọi là "vườn thơ" để trả lại bình yên cho khu vườn tĩnh mịt với loài "hoa một đóa" mà hắn khổ công trồng trọt bấy lâu nay.
Thế mà sau vài lần đối đáp như thế tôi có chút cảm tình với hắn vì sự nhiệt thành và khả năng văn thơ của hắn. Tôi cũng đã nhận lời ở lại vườn thơ, và hơn thế nữa đã được hắn gọi thân mật với cái tên "người tri kỷ". Riết rồi quen, tôi cũng gọi hắn như thế và cho dù đến khi biết rõ tuổi tác nhau thì hắn vẫn khăng khăng gọi tôi là "ntk" cho dù có vài lần phải hạ mình gọi tôi bằng chị để được tôi chiều chuộng vài việc. Cũng từ đó tôi thường xuyên vào mạng hơn và người mà tôi vẫn thường hay nói chuyện nhất là hắn. Rồi như một món ăn không thể thiếu, mỗi ngày tôi và hắn vẫn nói chuyện vài câu về đủ thứ chuyện trên đời. Hắn được cái là có kiến thức về văn thơ, có hiểu biết về tôn giáo và cũng lắm chuyện xưa tích cũ. Nhưng mà những thứ đó không đặc biệt thu hút tôi lắm mà thứ khiến tôi tò mò nhất về hắn là cách yêu của hắn. Tôi vẫn thường bắt hắn kể tôi nghe những chuyện tình của hắn từ xưa đến nay. Hắn thì chẳng mạch lạc gì, nhớ đâu kể đấy. Nhưng tôi thì hay vịnh vào mấy bày thơ tình mà hắn viết trong vườn thơ đó để hỏi hắn xuất xứ. Chuyện thì cũng rất nhiều, nhưng chung quy lại chằng có chuyện gì thành tựu cả. Nào là chuyện hắn để ý một cô bạn hoa khôi ở trường để rồi sau đó thất vọng não nề khi cô bé bị một gã không ra gì cưỡng bức. Rồi chuyện cô bé có bề ngoài như diễn viên Diễm Hương để rồi sau đó nhường cô bé cho một ông anh bà con gì đó mà rồi cũng không xong đến khi cô ta lấy một anh nông dân làng bên cạnh. Rồi là chuyện có một người thích anh ta lắm cho đến khi sự vô tình của anh ta làm cho cô bé chuyển sang yêu một người bạn thân của hắn nhưng cũng không thành vì chuyện lý lịch. Nào là chuyện hắn thích một cô người mẫu nhưng do quan tâm không đúng lúc nên cuối cùng làm người giải quyết những ngang trái trong cuộc hôn nhân của cô ấy. Rồi chuyện hắn đi Đà Nẵng cùng lúc hốt hồn hai cô gái để rồi gây ra một mớ oan trái nhưng cuối cùng cũng để người ta lấy chồng. Và cả chuyện hắn có một cô chủ nọ hết sức cưng chiều hắn mà cuối cùng cũng không chịu nổi tính đào hoa của hắn nên quyết định chia tay. Có thể cộng đi cộng về cả hàng trăm câu chuyện, nhưng chẳng chuyện nào là kết thúc có hậu, nếu hắn không bỏ người ta thì người ta cũng rời xa hắn. Nghe hắn kể cứ như là chuyện trong tiểu thuyết, có điều là tất cả những cuộc tình đó đến rồi đi rất trong sáng mạnh lành, không hề có chuyện mờ ám gì theo kiểu quan hệ người lớn. Thậm chí nghe hắn kể hết mà tôi cứ ngỡ là một cậu bé của thập niên 80 mới bước vào yêu, cái kiểu quân tử tàu, hay nghĩ đen tối một chút thì có thể ai đó sẽ nói hắn như là một hoạn quan.
Hôm nay tôi vào mạng. Thấy hắn online mà không thèm gọi tôi. Tôi đoán chắc là có chuyện gì mới gọi hắn:
- Ntk à, hôm nay có chuyện gì thế?
- À, cũng không có gì. Chỉ thấy cảm giác hơi bực mình một chút.
- Bực mình mà đến nổi không muốn nói chuyện với tôi thì không phải là một chút rồi.
- Ntk đúng là ntk, không gì có thể giấu ntk được.
- Có chuyện gì nói thử xem tôi có giúp gì được không - Hắn thỉnh thoảng hay bệnh vặt, dù khá về y thuật nhưng dù sao cũng không hơn tôi. Mới hôm trước hắn bệnh rối loạn tiền đình, rồi bị ngứa đầu, rồi bị ho mà thuốc men gì tôi chỉ hắn mua cũng không giải quyết được cho tới khi tôi phải tự tay mua và gửi vào cho hắn. Ngoài ra thì dù hắn từng làm tư vấn tâm lý giúp bao nhiêu cô gái nhưng bản thân hắn vẫn có những bế tắt mà tự hắn không thể giải quyết được. Với tuổi đời và kinh nghiệm của mình, cộng với tình bạn gắn bó lâu nay, tôi luôn muốn chia sẻ với hắn trong những khi vui buồn
- Chắc ntk biết là hôm trước má tôi về - Hôm trước hắn có nói với tôi là má hắn, người chị của người mẹ nuôi, về VN để cưới vợ cho con trai và dẫn theo mấy em nhỏ về nữa. Xem nhật ký hắn tôi thấy hắn có tình cảm đặc biệt lắm với em bé, cái tên mà tôi dùng gọi cô bé con gái của má hắn, và cũng dễ hiểu bởi vì hắn vẫn thường bị tôi mắng là gã háo sắc đa tình.
- Vậy rồi sao? Có chuyện gì với em bé à?
- Cũng không hẳn là như vậy. Nhưng bắt đầu từ đó.
- Ntk có thể nói rõ hơn không?
- Tôi bị người ta gián họa là vào phòng ngủ của em bé và ....
- Có chuyện đó sao? Nhưng mà thực sự chuyện gì đã xảy ra?
- Sáng hôm qua, lúc tôi chuẩn bị đi làm thì thấy em bé nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ ngoài phòng khách. Lúc không cầm được xúc động trước vẽ đẹp thanh tú của em bé, tôi đã hôn em bé.
- Sao em bé có thể nói sai sự thật như vậy? Hay là ntk không nói thật với tôi?
- Với ntk có bao giờ tôi nói dối làm gì. Kể cả những chuyện đáng thẹn nhất cũng kể với ntk mà.
Hắn vốn rất thật tình, và đó cũng là một trong những yếu tố khiến tôi nhận lời làm ntk của hắn. Với giọng điệu buồn bã của hắn tôi dám chắc rằng những gì hắn nói là sự thật. Tôi hỏi tiếp:
- Vậy là em bé đã vu oan cho ntk?
- Không phải như vậy. Em bé là cô gái rất trong trắng và hiền hậu. Nhưng chuyện không phải do em bé thuật lại mà là từ chị dâu.
Hắn gọi dâu tương lai của má hắn là chị dâu. Và vốn dĩ quan hệ giữa chị dâu và hắn gần đây không tốt lắm. Theo như hắn nói thì từ dạo anh hai (chồng sắp cưới của chị dâu) về ở bên nhà chi dâu mà không ở bên nhà mẹ nuôi hắn thì đã xuất hiện những mâu thuẫn hai bên. Trong đó có việc anh hai hắn làm sút giảm tình cảm của hai dì dành cho vợ chồng họ và đổi lại tình cảm hai người dì lại dồn cho hắn nhiều hơn. Có lẽ những chuyện ấy như thêm dầu vào lửa và đây là cơ hội tốt để họ tống cổ hắn đi. Tôi lại hỏi tiếp:
- Tại sao ntk biết đó là chị dâu mà không phải ai khác? Có ai xác nhận điều đó không?
- Từ ngày em bé về đây, hầu hết thời gian đều không ở nhà tôi mà là đi về bên chị dâu chơi. Rất thân với chị dâu và người phụ nữ gần gủi nhất với em bé bên ấy cũng chỉ có thể là chị dâu mà thôi. Hôm chiều qua tôi nghe má nói là thấy em bé nằm khóc, má tôi hỏi vì sao thì em bé bảo là tôi hôn bé. Má tôi nói là "thì tại nó thấy con dễ thương nên hôn vậy chứ không có ý gì đâu. Nhưng được rồi, để má rầy nó". Em bé chắc nghe phản ứng nhẹ nhàng vậy nên khóc to hơn và gọi điện thoại bảo chị dâu qua rước đi.
Lúc ấy tôi có việc phải chạy ra ngoài, vì vậy cũng đành ngắt ngang câu chuyện mà làm nhiệm vụ. Hắn cũng tiếp tục với công việc của mình và hẹn mai tâm sự tiếp.
Trưa hôm sau, tôi vào mạng và thấy hắn đang trên đó với cái trạng thái "Kiếp sau xin chớ làm người". Với cái trạng thái đó thì tôi đoán chắc là hắn đang chán nản lắm.
- Ntk à, mọi chuyện hôm nay thế nào rồi?
- Tồi tệ hơn tôi tưởng.
- Cụ thể là sao?
- Chuyện đó đã được đưa sang bên Mỹ rồi. Ba tôi đang nổi trận lôi đình với chuyện đó, tôi chưa biết thế nào nhưng sáng nay đã nhận được lời trách mắng của cô chị.
- Nếu tôi là em bé thì nếu có bị hôn cũng lặng lẽ mà giấu đi. Không biết em bé có vấn đề gì không mà lại đem chuyện không mấy hay ho đó lan truyền khắp thiên hạ.
- Vài bữa nữa ba tôi và cô chị về, má tôi thì có nói là sẽ giải quyết cho, nhưng mà tôi thấy bực mình quá. Chỉ một nụ hôn lên má giờ thành ôm bé trong phòng ngủ. Ba tôi và cô chị bên kia chưa biết đầu đuôi đã muốn ăn thịt tôi rồi.
- Đáng đời cái kẻ háo sắc - tôi vẫn hay trêu hắn như thế - nhưng mà chuyện lo nhất là chuyện ông bố kìa, còn cô chị là phụ nữ thì tôi nghĩ chắc cũng lại xiều lòng trước ntk mà không làm khó đâu.
- Thực ra trong chuyện này má tôi là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Tôi đã hôn em bé với tình cảm quý mến thực sự, cho nên hôn ngay trước sự chứng kiến của má tôi. Còn cô chị thì...., ngoại trừ việc là phụ nữ ra thì cô ấy cũng từng là người yêu tôi, hy vọng có thể nhẹ nhàng phần nào.
- Chết ntk rồi.
- Sao chết?
- Nếu cô chị chỉ là phụ nữ thì chuyện nhẹ nhàng hơn. Đằng này cô ấy từng yêu ntk, vừa là bên vực em, vừa là cơn ghen của phụ nữ cộng lại. Ntk coi như hết cứu rồi.
Hắn gửi cho tôi cái bộ mặt khóc trong Yahoo làm tôi vừa tức cười vừa lo lắng. Tôi chỉ là một người bạn phí sau màn hình thì làm sau cứu giúp hắn bây giờ. Nhưng hắn cũng không phải là người chưa từng trải qua sóng gió, tôi tin rằng mọi việc lại suông sẻ. Chợt nhớ chuyện hắn nói cô chị từng là người yêu của hắn, tôi lấy làm ngạc nhiên vì trong tất cả câu chuyện mà hắn kể cho tôi nghe chưa hề có nhân vật nào như thế. Tôi tò mò:
- Sao tôi chưa từng nghe câu chuyện nào có cô chị này trong số những câu chuyện mà ntk từng kể với tôi. Có phải ntk đang nói chơi không?
- Tôi không nói chơi đâu, hoàn cảnh này mà còn có tâm trí nào để đùa sao?
- Vậy sao hôm trước ntk nói là không còn chuyện gì để kể cho tôi nghe?
- Vâng. Vì đó là một câu chuyện mà tôi đã cố tạo ra những câu chuyện khác để quên đi, bây giờ nhắc lại vẫn còn rất đau, đau lắm.
Đây là điều thực sự mới mẽ đối với tôi. Hắn lặp lại tiếng "đau" đến hai lần làm tôi cảm thấy thực sự xúc động. Chợt nhớ là hắn có nhiều bài thơ mà tìm mãi trong đó thì hình ảnh nhân vật cũng mơ hồ khó hiểu. Nhưng nhớ lại tất cả những bài thơ đó đều làm cho tôi cảm nhận một nỗi đau, một nỗi đau tình mà có lẽ hắn chỉ biết gửi vài văn thơ từ nhiều năm nhiều tháng. Tôi không dám đùa nữa mà hỏi hắn với một giọng điệu của một người tri kỷ:
- Vậy ntk có muốn kể tôi nghe câu chuyện đó không?
- Vâng, cũng không biết ngày mai sẽ ra sao, tôi cũng muốn tranh thủ kể cho ntk nghe chuyện tình mà tôi thực sự yêu, thực sự nhớ và thực sự không thể nào quên.
- Tôi nghe đây, ntk.
- Chín năm trước tôi về sống với mẹ nuôi tôi và bà dì với tư cách là một đứa sinh viên nghèo xơ xác. Trong lúc thiên hạ đang nháo nhào vì chuyện những đứa con nuôi thủ tiêu cha mẹ nuôi để chiếm đoạt gia tài thì sự xuất hiện của tôi trong ngôi nhà ấy đã tạo nên một cuộc chiến ngầm. Mọi người nói ra nói vào rất nhiều và dì tôi lúc ấy đã đem lòng nghi kỵ cho nên đối xử với tôi như một kẻ cướp xuất hiện trong nhà. Mọi chuyện còn chưa giải quyết thì năm sau gia đình má tôi về chơi, trong đó chỉ thiếu mỗi ba tôi. Lúc đó cô chị mới 15 tuổi, vì đi sang bên kia sớm nên khi về cũng không có bạn bè gì. Tôi đã là bạn với cô chị trong những ngày ấy và phải luôn luôn gọi bằng "chị" thật nghiêm túc vì mẹ tôi vai út. Bà dì cũng cố tình bắt buộc như vậy tạo ra khoảng cách nhất định giữa tôi và cô chị. Nhưng... tuổi 15 mà, những ngày quấn quýt bên nhau đã khiến tôi mến cô ấy, và ngược lại cô ấy cũng thích tôi. Rồi qua những bài thơ vụng về, những ánh mắt tình cờ, chúng tôi đã nhận ra lòng nhau nhưng vẫn xưng hô chị em lúc có người lớn nhìn thấy. Có lẽ giấy không thể gói được lửa, chuyện chúng tôi được mẹ tôi nhận ra, nhưng mẹ tôi thương chúng tôi lắm nên thầm ủng hộ. Má tôi thì không ý kiến gì còn bà dì thì luôn tìm cách chửi mắng để dập tắt tình cảm của tôi. Bà ấy hay dùng những câu như "đĩa đeo chân hạt", "cóc trèo thang", "hoa lài..." để cái tự ái của tôi giết chết lòng mình. Nhưng rồi những lúc đó cô chị rất hiểu lòng tôi buồn nên an ủi tôi, cho tôi biết cô ấy thương tôi không phân biệc giàu nghèo, còn khuyên tôi cố gắng để khẳng định mình cho mọi người nễ phục. Những khi muốn nói tiếng nhớ lời thương mà có mặt người lớn thì bọn tôi phải nói bằng tiếng Anh. Chúng tôi vẫn thường nằm ở hai chiếc võng sau hè, tay nắm tay nhau mà mơ mà mộng. Có những hôm chúng tôi ngồi tâm sự bên bờ sông, đến mưa ướt cả áo mà cũng không muốn vào nhà để cho bà dì tôi phải chạy ra gọi vào. Vậy đó. Rồi những tháng hè cũng qua đi. Cô ấy cùng gia đình chuẩn bị về bên ấy. Cô ấy không lời hẹn thề mà chỉ bảo rằng "nếu có duyên thì 10 năm sau gặp lại". Hai người yêu nhau mà nói câu nói ấy thì nghe chẳng ăn nhập vào đâu, một cái gì đó giống như là đùa cợt. Vậy mà tôi cứ nhớ mãi câu nói ấy và xem như một lời ước hẹn. Tôi đã nói với những người thân rằng sẽ 10 năm không lấy vợ để chờ đợi cô ấy về. Cũng còn nói thêm rằng trong thời gian chờ đợi ấy cũng là thời gian để phấn đấu học hành và chăm sóc cho gia đình và đàng em nhỏ. Cái đêm chia tay ấy, nàng nằm trên chiếc võng, khóc mãi, khóc nhiều lắm. Tôi hát bài "Tiễn biệt" cho nàng nghe nhưng hát giữa chừng lại quên lời. Rồi hôn lên má, vuốt tóc cô ấy và khuyên đừng buồn nữa. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi có một tình yêu, tôi yêu người ta và người ta cũng yêu mình. Những nụ hôn lên má đành rằng dại khờ và vụng về như thế những đó là nụ hôn thực sự của một tình yêu đầu đời. Tôi đã định hôn lên môi cô ấy, nhưng cô ấy đã ngăn lại và bảo rằng không quen vì tuổi còn nhỏ quá. Cô ấy đã tặng tôi một quyển sổ, một cái thước và bảo rằng khi tôi nhớ cô ấy hay là có tâm sự buồn vui thì viết vào đó, mai mốt cô ấy về se xem. Và cô ấy cũng có một cuốn sổ như thế. Vật tôi tặng cho cô ấy chỉ là vài bài thơ, và một chiếc kẹp tóc màu trắng như kỷ niệm một tình yêu trong trắng.
- Rồi sao cô ấy lại không có mặt trong những câu chuyện của ntk?
- Vì rất nhiều lý do. Căn bản nhất là vì cô ấy không còn yêu tôi nữa.
- Tuổi 15 mới bước vào yêu, tình yêu người ta hẵn mãn liệt lắm sao lại có thể thay đổi. Ntk có làm gì sai chăng?
- Có. Cái sai lớn nhất của tôi đó là tôi nghèo. Cái sai thứ hai là sau khi tôi ra trường thì chưa có việc làm ngay mà phải mất gần cả năm lăn lóc làm đủ thứ nghề tạm bợ để còn học thêm. Những bức thư tôi viết cho cô ấy không bao giờ được hồi âm. Và tôi đã không còn tâm trí nào mà tiếp tục viết những lá thư không người nhận như thế. Tôi đã tuyệt vọng, vừa tuyệt vọng cho bản thân vừa tuyệt vọng cho cuộc tình này. Tôi đã mất lòng tin vào cái mà người ta gọi là lòng chung thủy. Tuổi dậy thì xuân sắc như cô ấy chắc hẳn không đủ kiên nhẫn để yêu thương một kẻ quá xa xôi.
- Từ đó ntk đã trả thù đời bằng cách yêu thật nhiều cô à?
- Sau đó tôi cũng tìm được việc làm thích hợp. Đó chính là chỗ tôi làm hiện giờ. Tôi đã lang thang trên mạng, đã gặp gỡ nhiều người. Tôi từng giúp cho những em gái thất vọng trong học hành thành những người nhẫn nại và bản lĩnh, từng đem những em học sinh nổi loạn về lại với gia đình, đã ngăn được những ý định tự tử và giúp nhiều em trở thành ngoan hiền hơn. Trong số đó cũng không ít những em có tình ý với tôi, nhưng quả thật là lúc đó tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện yêu đương nữa và đã khiến vài người đau lòng.
Rồi hắn lại có họp hành gì đó nên tạm ngưng câu chuyện. Hắn có hứa là sẽ kể tiếp chuyện vào ngày mai. Tôi cũng trở lại với công việc của mình, lòng vẫn có một chút xót xa cho câu chuyện tình ngang trái ấy.
(Còn tiếp)
No comments:
Post a Comment