Trong cuộc sống đời thường, có những phút giây thoáng qua nhưng vết tích trong lòng là vô tận, có những chuyện như tiểu thuyết nhiều chương hiển hiện mỗi ngày
Friday, October 12, 2007
NHỚ
Nhớ thưở ban đầu mới biết nhau
Tôi đi phía trước có em sau
Trái tim từ đó tăng thêm nhịp
Mắt nhìn mắt có nói gì đâu
Nhớ có một lần nghe tiếng quen
"Sau đời ngang trái chị và em?"
Là ngày duyên bén, yêu thương đến
Một tiếng ước thề ai dễ quên!
Nhớ ba hôm nữa tới em đi
Chiếc võng đong đưa chẳng nói chi
Mà mắt luôn hoen đôi suối ngọc
Nhìn nhau không nói tiếng từ ly
Nhớ nỗi đau sâu lúc tiễn nhau
Mười năm, em nói giữ duyên đầu
Mươi tháng hai phương đôi cách biệt
Bao mùa ta cố để quên nhau
Nhớ lúc đầu tiên đón được thư
Là con tim vỡ khóc tương tương tư
Ba năm thương tưởng thôi đành vậy
Gạt lệ lòng đau nói tạ từ
Nhớ buổi em về lúc nắng tà
Một người mong gặp một người xa
Cố tìm một chút dư âm cũ
Người ngoảnh mặt đi cho gió qua
Nhớ hôm tâm sự ngỡ đầu tiên
Ta kể nhau nghe lắm nỗi niềm
Lệ ứa đôi dòng, tôi xót dạ
Dám đâu lau giúp hộ cho em
Nhớ mỗi đêm về bao khúc ca
Là bao tâm sự thiết rồi tha
Tàn canh chẳng muốn rời nhau nữa
Dù biết "không giờ" cũng thoáng qua
Nhớ mãi đêm nào ta tiễn biệt
Xin cho hơi ấm một lần thôi
Vòng tay run rẩy không cho chặt
Môi hứa với lòng không chạm môi
Nhớ giọt châu rơi thắm ướt tim
Khi đang trở giấc thấy hình em
Bàn tay, đôi má gần nhau lại
Nhớ quá dẫu lòng đã cố quên
Nhớ sáng hôm nào đi chẳng đặng
Lòng đau, thêm nhớ một lòng đau
Duyên tình biết dứt không đành đặng
Lòng vẫn trong lòng trốn được đâu
Nhớ tiếng yêu thương câu ước hẹn
Mốt mai hai đứa lại tương phùng
Xa xôi cách núi ngăn sông mặc
Luôn giữ bên lòng tiếng thuỷ chung
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment