
Một ngày cũng trôi qua và tôi cũng đang băn khoăn không biết rồi hắn có gặp gì bất ngờ nữa không. Thấy những thiệt thòi hắn phải cam chịu trong thời gian qua tôi luôn mong hắn có thể sớm có được hạnh phút, có được người để yêu thương và san sẻ. Tôi không biết nhiều về cô chị cũng như cô em mà tất cả chỉ đoán già đoán non qua những câu chuyện của hắn. Dù vậy, theo suốt diễn biến câu chuyện tôi thấy cô ấy đúng là người mà hắn thực sự thương yêu và ngược lại cũng cảm nhận được tình yêu mà cô ấy dành cho hắn. Có điều là tội nghiệp cho họ đã có quá ít thời gian bên nhau, rồi lo cho hắn không biết có được đón nhận người mình yêu thương trở về trọn vẹn như ban đầu. Họ xa lâu như vậy còn hai cô cậu kia thì bên nhau quá lâu, cái lối sống thực dụng của bọn trẻ bây giờ cộng với sự dễ giải trong quan điểm của người phương tây chắc hẳn không ít thì nhiều cũng để lại tì vết trong cuộc tình duyên ấy. Còn hắn, một người theo lối sống chuẩn mực, cố chấp và nghiêm khắc với quan hệ yêu đương không biết có đủ mềm dẽo để ứng xử những tình huống bất ngờ mà cô ấy có thể mang lại hay không. Sáng nay, là cuối tuần, hắn làm việc buổi sang còn tôi thì vẫn phải làm việc cả ngày. Tôi cũng không bận lắm nên tranh thủ hỏi thăm hắn vài câu để xem kết cuộc thế nào.
- Ntk có đây không?
- Vâng, tôi đây.
- Nàng về tới nhà chưa?
- Chưa, nghe nói còn đang ở sân bay quá cảnh.
- Ntk đang ở đâu thế?
- Đang ở đáy vực.
- Ở đấy chắc có nhiều hoa thơm cỏ lạ nhỉ?
- Cũng chưa biết. Tôi vẫn còn đang chơi vơi không thấy hoa cỏ gì mà đang phải đối mặt với nhiều lối rẽ khác nhau.
- Vậy có muốn kể tôi nghe xem ngày hôm qua ntk đã làm gì không?
- Vâng. Sau khi tôi trò chuyện với ntk tôi đã gọi điện thoại cho mẹ tôi và xin mẹ tôi đừng trách tội tôi vì đã không thể không nói lên sự thật. Mẹ tôi chỉ biết khóc và khuyên tôi hãy suy nghĩ cho thật kỹ để không làm khổ cả hai đứa. Tôi cho mẹ biết là tôi đã nghĩ rất kỹ và quyết không thể để mất nàng lần nữa.
- Sao ntk không gọi cho cô ấy mà phải gọi cho mẹ?
- Trong chuyện của tôi với nàng thì mẹ tôi là người hiểu nhất. Và đương nhiên có thay đổi gì trong cuộc sống của tôi thì mẹ là người đầu tiên chịu ảnh hưởng. Còn nếu như có thay đổi gì trong cuộc lương duyên của cô ấy mà lại có liên quan đến tôi thì hẳn ba má tôi cũng có thể trách mẹ tôi trước nhất. Vả lại tôi biết mẹ tôi thương tôi và ủng hộ tôi.
- Rồi sau đó có nói chuyện với nàng không?
- Không có. Vì nghe mẹ tôi nói nàng đi công việc gì đó với chị dâu.
- Rồi ntk có về ngay không?
- Lúc đó tôi nhờ mẹ tôi nhắn với nàng là nếu có về lên mạng gặp tôi một chút. Nhưng lòng tôi như lửa đốt, tôi chẳng chờ được nữa và cũng không thể làm việc được nên gọi cho sếp và xin nghỉ đột xuất vì có chuyện gấp trong gia đình.
- Sếp nói thế nào?
- Sếp hỏi là có chuyện gì có thể nói để sếp biết mà còn liệu cách giúp đỡ. Tôi bảo là việc này chỉ có thể bản thân tôi tự giải quyết, sau này sẽ kể lại sếp nghe sau.
- Có vẻ sếp thương ntk quá nhỉ!
- Vâng, sếp vẫn xem tôi như chị em, việc vui buồn cũng thường chia sẻ với tôi và ngược lại. Sếp bảo tôi có chuyện gì hãy suy nghĩ thật kỹ mà hành động, đừng quyết định vội vàng. Cần thiết cứ gọi cho sếp để được giúp đỡ.
- Vậy ntk về có gặp được nàng không?
- Tôi về được lúc sau nàng mới về đến, rồi thấy chị dâu ôm nàng còn nàng thì nhìn tôi mà nước mắt hai hàng.
- Tôi tưởng nàng sẽ chạy đến ôm ntk mà khóc chứ. Rồi ntk làm sao nói chuyện với nàng?
- Một lúc sau chị dâu lại đi công việc, nàng nắm tay tôi và dắt tôi lên sân thượng sau nhà.
- Ntk thiệt tệ. Tôi tưởng ntk phải là người dắt nàng đi chứ. Rồi ntk có nói lên lòng mình cho nàng biết không?
- Khi lên đấy nàng hỏi tôi sao về sớm vậy. Tôi bảo là có nhiều việc còn quan trọng hơn việc làm. Rồi tôi ôm lấy đôi vai của nàng, nói rằng tôi yêu nàng và nếu nàng trở lại tôi sẽ mở vòng tay đón nàng về với tôi.
- Chắc nàng khóc nhiều lắm?
- Không. Ngược lại, khi tôi nói xong thì nàng cười.
- Trời ạ! – phản ứng của cô ấy thật quá kỳ lạ. Thường thì khi hạnh phúc bất ngờ dễ làm cho người ta bật khóc, đàng này cô ấy lại cười, cái cách phản ứng chưa từng biết. Tôi lại lo không biết cô ấy cười vậy là ý gì – Vậy rồi nàng nói gì? – lần này tôi hỏi cho chắc ăn chứ không đoán nữa.
- Nàng bảo tôi nếu yêu nàng thì cố gắng làm tốt, học giỏi và chờ cô ấy thêm hai năm.
- Sao lại là hai năm?
- Vì nàng đã định là năm 25 tuổi mới lấy chồng. Nhưng…
- Lại có chuyện gì nữa à?
- Nhưng bổng nhiên nàng quay mặt ra sau vườn nhìn về phía xa xăm và rồi hai dòng nước mắt chảy dài. Tôi bối rối không biết có chuyện gì thì nàng hỏi tôi là có lỗi gì tôi không thể tha thứ cho người mình yêu không.
- Ntk trả lời sao?
- Tôi bảo tội đại nghịch bất đạo như thất kính với cha mẹ tôi thì không thể tha thứ được.
- Rồi nàng có nhận xét gì không?
- Nàng không nhận xét gì mà lại hỏi ngoài ra còn gì nữa không.
Trời ạ! Lần này thì tôi có thể đoán ra được là nàng đang định nói gì và hắn cũng không khó nhận ra ý của nàng. Tôi thấy nàng thật liều lĩnh mới có thể nói đến chuyện này trong hoàn cảnh như thế. Chỉ cần một chút nông nỗi thì hắn có thể xé tan cái hy vọng mong manh của cô nàng. Nhưng biết đâu, cũng có thể trong lúc tình cảm đang dâng cao người ta có thể dễ dàng tha thứ cho nhau hơn và nàng cũng biết vậy nên đã tận dụng cơ hội này để nói ra điều đó. Cũng có thể nàng không biết rằng đó là một điều rất khó tha thứ đối với tất cả đàn ông và nhất là đối với một người cố chấp và bảo thủ như hắn. Trước đây, có lần hắn tỏ tình với một cô gái, cô ta cũng đặt vấn đề đó với hắn và hắn đã trả lời dứt khoát rằng hắn không bao giờ có ý định yêu một người không xứng đáng với hắn. Hắn luôn cho rằng hắn luôn giữ gìn cho người khác thì người khác cũng phải giữ gìn cho hắn. Kết quả là cô bé nọ đã không thể nói gì thêm nữa và đó cũng là nguyên nhân chấm dứt tình cảm đó. Nhớ đến câu chuyện này tôi càng sợ hơn, không biết rồi lần này tình yêu của hắn có đủ lớn để thắng cái tính cố chấp của kẻ hay lý tưởng hóa mọi thứ như hắn. Mà nếu hắn có phản ứng thế nào đi nữa thì cũng không trách hắn được. Trong hàng chục năm qua với bao nhiêu chuyện đã xảy ra nhưng hắn vẫn luôn thể hiện quan điểm là giữ gìn cho mọi thứ được trọn vẹn. Lần này quả nhiên là một thử thách quá lớn đối với hắn. Nhưng dù sao thì với tất cả những thể hiện của hắn cũng cho tôi thấy hắn yêu nàng đến nhường nào. Với tình yêu đó, hắn đã đấu tranh nội tâm thật nhiều để rồi cuối cùng cũng phá vỡ vài thứ mà hắn cho là chuẩn mực để rồi về với nàng. Hy vọng rằng lần này hắn đủ bao dung để hy sinh một chút mà có thể đổi lấy hạnh phúc cho mình. Biết hắn cũng không muốn nói nhiều đến chuyện đó nên tôi cũng không hỏi nữa.
- Xem ra nàng đã chờ câu nói ntk rất lâu. Bây giờ chắc hẳn trái tim nàng đã thuộc về ntk rồi mà sao ntk bảo là “vẫn chưa biết”?
- Vì tôi hoàn toàn có thể mất nàng vĩnh viễn trên chuyến bay này.
- Ntk có thể suy nghĩ tích cực hơn một chút không? Tôi thấy nàng cứ lao vào ntk như một con thiêu thân, đã đạp lên mọi trái ngang để cho ntk biết là nàng yêu ntk. Vậy chẳng lẽ nào nàng có thể làm chuyện đó chỉ để vui đùa đâu.
- Ntk có lẽ hơn tôi về kinh nghiệm tình đời nên chắc cũng biết rằng điều tôi suy nghĩ vẫn có thể xảy ra mà. Thử nghĩ xem, trên đoạn đường này, khi hai người từng và có thể vẫn còn yêu nhau ngồi cạnh nhau. Vòng tay, hơi ấm và những tiếng yêu thương ngọt ngào sẽ đem về bao nhiêu là kỷ niệm của bao nhiêu năm yêu đương nồng thấm. Hơn nữa nàng là người con gái tốt bụng, rất giàu tình cảm vả cũng không ít lãng mạn, thử hỏi có ai dám cam kết là nàng sẽ không suy nghĩ lại. Nói ra thành ra nói xấu cho phụ nữ, nhưng theo những gì tôi từng biết thì họ vẫn thích cái gì đó có thể sờ đụng, nghe thấy được hơn là những thứ xa vời phải mất thời gian chờ đợi.
- Vậy ntk món quà mà ntk dành tặng cho nàng là gì – Tôi biết hắn đang rất khổ tâm vì chưa biết cuộc tình này sẽ kết thúc ra sao nên cũng không dám bàn gì thêm. Vả lại những gì hắn nói cũng không phải là không có sở cứ. Từng có một người rất yêu hắn nhưng rồi cũng lấy chồng vì một lý do đơn giản là hắn ở xa quá. Vả lại, sự xa cách của tám năm trước cũng đã tạo ra chuyện đau thương của ngày hôm nay. Tôi cũng không dám khuyên hắn nhiều vì nếu để hắn đặt quá nhiều hy vọng sẽ rất nguy hiểm nếu hắn bị thất vọng. Vì vậy tôi hỏi chuyện khác cho nhẹ nhàng hơn.
- Đó là một bức tranh thêu tay có bốn chữ “Mốt mai tương phùng”.
- Chỉ bức tranh đó cũng cho thất ntk vẫn yêu nàng thắm thiết, trong lòng ntk vốn đã có ý muốn chờ đón nàng về. Tôi nói chắc không sai chứ?
- Vâng. Nhưng đó chỉ là ước vọng đơn phương của tôi và khi tặng nó cho nàng tôi cũng sợ nàng hiểu tình tôi nên có bảo là khi nào về đến nhà mới được mở ra xem.
- Ntk thật ngốc. Tại sao cứ phải dằng lòng mình để hy sinh cho một ai đó mà người ta chắc cũng không cần quan tâm.
- Cũng chẳng biết là như vậy sẽ tốt hay xấu. Cũng nói thật là khi quyết định nói cho nàng biết tôi yêu nàng thì tôi cũng chỉ là mong nàng hiểu được tình tôi, còn nàng có đón nhận nó hay không tôi cũng không muốn nghĩ đến, tôi biết sẽ khó cho nàng lắm nhưng cũng nói để rồi tôi không phải hối hận cả đời.
- Vậy ntk cũng đừng suy nghĩ nhiều, và cũng đừng lo lắng. Nếu đó thực sự là duyên, là người xứng đáng để ntk yêu thương thì người đó sẽ vẫn là của ntk. Bằng ngược lại thì ntk cũng đã trút được lòng mình, có mất đi cũng là một kinh nghiệm đáng giá.
- Vâng. Cũng chỉ có thể làm vậy.
- Giờ đến giờ cơm rồi. Tôi đi đây kẻo mấy chị đợi. Ntk nếu xong việc cũng nên về nghĩ ngơi cho khỏe, mấy hôm nay chắc thức nhiều và cũng mệt mỏi lắm rồi. Cái chứng rối loạn tiền đình của ntk xem ra còn phải trị dài dài. Để tôi xem rồi liệu cách cho.
- Ntk ăn cơm ngon miệng nhé!
- Tạm biệt ntk.
Cũng từ ngày đó chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Chắc là họ chưa cưới nhau nhưng thấy hắn cũng ít khi gọi tôi và cũng không còn làm thơ nhiều như trước nên tôi đoán hắn đang bận rộn để bảo vệ tình yêu của mình. Vì vậy nhiều khi cũng muốn tâm sự với hắn vài câu nhưng cũng ngại không dám gọi. Dù sao thì với tình yêu mãnh liệt của họ cộng với những song gió trong thời gian qua thì tôi vẫn có niềm tin rằng họ sẽ đến với nhau. Cho dù vì vậy hắn sẽ ít có thời gian kể chuyện cho tôi nghe nhưng tôi vẫn xem hắn là người tôi yêu quý. Và với tất cả sự yêu quý đó, tôi luôn cầu mong cho ntk của tôi được hạnh phúc với một tình yêu thực sự, để tôi không còn cảm thấy chạnh lòng khi đọc những bài thơ thật buồn của hắn.


