
Hắn đi làm việc với vẻ mệt mỏi có thể nhận thấy thật rõ qua câu trạng thái "Life is a succession of joys and pains" và còn than với tôi là buồn ngủ. Tôi gợi ý hắn là có thể uống một ly cà phê thì hắn bảo là bác sĩ bảo kiên rượu và cà phê. Khi tôi bảo lâu lâu uống một chút cũng không sao thì hắn mới chịu nghe lời, vì dù sao tôi vẫn đang chăm sóc sức khỏe của hắn.
- Ntk à, hôm nay ở đâu thế?
- Một chân trên bờ, một chân đang phía bên vực thẳm.
- Nếu không thích xuống vực thì làm ơn về núi đi, ở đó làm gì coi chừng rơi xuống dưới bây giờ.
- Không sao đâu. Tôi luôn nắm một tay vào ntk, chắc ntk đủ mạnh để kéo tôi lên mà.
- Nếu một người đã cố tình nhảy xuống thì trời cũng không kéo lên nổi đâu. Mà có chuyện nghiêm trọng vậy?
- Trong hoàn cảnh đó thì không thể làm khác được.
- Chuyện gì khó khăn dữ vậy?
- Tối qua, sau khi ca hát xong, tôi tắt máy karaoke để đi ngủ. Nhưng mà khi đi ngang phòng cô ấy tôi không thấy cô ấy đâu. Tôi nhìn sang cửa ra sân thược thì thấy cô ấy ngồi bệt như người mất hồn. Tôi bảo cô ấy vào ngủ nhưng cô ấy không nghe nên đành nói chuyện với cô ấy ngoài sân thượng đến hơn nửa đêm. Cô ấy cứ ngồi lì không chịu vào ngủ, cứ bảo tôi vào ngủ để mai đi làm, còn cô ấy sẽ tiếp tục ngồi đấy đếm sao.
- Với người nặng tình như ntk chắc không để cô ta ngồi đó một mình rồi.
- Vâng. Tôi đứng dậy và khuyên cô ấy cũng nên ngủ, nếu có gì mai lại nói tiếp. Nhưng cô ấy cứ ngồi lì ra đấy.
- Và kẻ háo sắc như ntk phải bế cô ấy vào ngủ à? - Tôi nhạo hắn thôi chứ cá kẻ quân tử tàu cố chấp như hắn chắc không bao giờ dám làm trò đó.
- Ntk nghĩ tôi dám làm vậy sao? Tôi chỉ đưa bàn tay ra và bảo cô ấy nắm tay tôi kéo dậy.
- Vậy cô ấy có nắm tay ntk không?
- Có. Và như vậy cô ấy mới chịu vào phòng ngủ của mình.
- Ntk thường cho mình là quân tử, không muốn níu kéo tình cảm của cô ta. Vậy sao lại nắm tay người ta? Ntk không thấy làm vậy là có lỗi với bạn trai cô ấy sao?
- Chỉ là nắm tay thôi thì có gì lầm lỗi đâu. Tôi vẫn nắm tay các cô gái trong những trò chơi tập thể, hoặc bắt tay những người phụ nữ khi mới làm quen hay lâu gặp nhau. Ntk có vẻ khắc khe với tôi quá đấy.
- Ntk nắm tay bao nhiêu người tôi không quan tâm. Nhưng đối với cô ấy thì lại là chuyện khác. Có những cái nắm tay đúng lúc, đúng hoàn cảnh và đúng tâm trạng của người ta thì nó còn có ý nghĩa hơn là một đêm chăn gối.
- Có chuyện đó sao?
- Tin tôi đi. Là phụ nữ với nhau tôi hiểu cảm xúc của cô ấy.
- Có lẽ ntk nói đúng. Chắc là vì vậy nên sau đó....
- Sau đó sao? - Tôi e lại có chuyện gì khủng khiếp nên cắt ngang sự ấp úng của hắn.
- Sau đó tôi vào phòng tôi, cô ấy cũng phòng vào cô ấy. Khi tôi còn chưa kịp chợp mắt thì nghe có tiếng khóc.
- Cô ta khóc vì cảm thấy có lỗi với bạn trai chứ gì.
- Không phải. Tôi ngồi dậy và chạy sang bên đó. Thấy cô ấy không đóng cửa phòng, cũng không nằm ngủ mà ngồi ôm mặt khóc một mình.
- Ntk đã làm gì? - Tôi đang hồi hộp vì hình như chuyện mỗi lúc càng nan giải hơn.
- Tôi có làm gì đâu. Chỉ hỏi là vì sao cô ấy khóc.
- Rồi cô ta ngã vào lòng ntk?
- Không. Cô ấy vẫn không và tôi cũng chỉ ngồi bên cạnh, đúng ra có vuốt tóc cô ấy và khuyên đừng buồn nữa. Cô ấy bảo là sắp sửa đi rồi. Chạnh thương mấy dì ở đây hiu quạnh nên buồn vậy thôi.
- Cô ấy nói dối đó. Ntk à! Hãy nghe tôi một lời. Nếu ntk không muốn nối lại tình xưa thì tốt nhất là đừng bao giờ quan tâm cô ta quá như vậy. Hãy tránh xa cô ấy. Nếu cô ấy khóc thì cứ để cô ấy khóc một mình, khóc chút mệt rồi cũng ngủ thôi. Cứ mỗi lần cô ấy không đứng dậy thì ntk nắm tay kéo dậy, khóc thì ntk vỗ về, ntk đang đóng vai trò của một người yêu lý tưởng. Cô ấy khóc đêm qua là vì cảm thấy khó xử vì phải chọn lựa một tình yêu.
- Ntk khéo lo xa. Cô ấy còn yêu thương gì tôi mà chọn với lựa.
- Ntk vốn rất nhạy bén trong vấn đề tâm lý và cũng sành sỏi trong tình cảm. Vậy mà chuyện rõ như ban ngày vậy cũng không nhận ra.
- Kỷ niệm thì cũng qua rồi. Cô ấy đã dẫm đạp lên kỷ niệm của tình yêu xưa mà bước đến với người yêu mới. Nếu ntk có nhìn thấy cảnh họ tay trong tay như vợ chồng thì sẽ biết cô ấy chẳng còn luyến lưu gì với tình yêu cũ.
- Không. Cô ấy đang yêu ntk bằng một tình yêu mới, với con người mới hiện tại của ntk. Qua những gì ntk kể, tôi biết rất rõ điều đó.
- Tôi có tin được không? - Hắn tỏ ra lúng túng.
- Hãy tránh xa cô ấy nếu ntk muốn giữ gìn hạnh phúc của cô ấy và đi theo con đường ntk đã chọn. Thử tưởng tượng xem, nếu cô ấy là người mạnh mẽ thì sẽ ôm lấy ntk trong đêm qua. Lúc đó ntk sẽ làm sao? Bạn trai cô ấy nghĩ gì và em bé sẽ nghĩ gì?
Hắn nín lặng hồi lâu. Tôi đoán biết hắn đang nhận ra chuỗi những dấu hiệu của tình cảm, cũng có thể hắn đang xét lại lòng mình hoặc xem lại quyết định của mình. Tôi cũng tôn trọng phút tĩnh lặng đó với hy vọng rằng hắn nhận ra nhiều điều mà có những suy nghĩ chín chắn hơn. Sau một hồi hắn bảo tôi:
- Ntk cũng lạ thật.
- Sao lạ?
- Em bé thì bảo tôi tránh xa bé Cỏ May, cô ấy thì bảo tôi tránh xa em bé. Đến lược ntk thì bảo tôi tránh xa cô ấy.
- Hai người kia thế nào tôi không biết. Nhưng tôi bảo ntk tránh xa cô ấy là vì trong ba cô gái đó thì cô chị là người nguy hiểm nhất.
- Sao lại là nguy hiểm nhất?
- Thử nghĩ xem. Hai người xa nhau không phải vì hai người thực sự chê chán và chia tay nhau mà là vì những ngăn trở bên ngoài. Cho nên trong tận đáy lòng hai người hẳn còn rất quyến luyến với nhau. Vả lại cô ấy đã không còn ngây thơ như cái thưở tuổi mười lăm mà bây giờ đã lớn khôn, có sự tính toán, chọn lựa, cô ấy biết mình cần gì và ai có những thứ cô ấy cần. Nếu theo tính toán sơ bộ như vậy thì kể cả khi tôi là cô ấy thì chắc hẳn cũng lựa chọn ntk.
- Cho dù cô ấy có nghĩ gì thì tôi cũng mặc kệ. Tôi chỉ cần em bé thôi.
- Tốt nhất là ntk tránh xa cả ba cô gái đó. Một cô thì đã có người yêu. Em bé thì còn trẻ con quá trong khi ntk cần một người biết quan tâm, chia sẻ và biết chăm sóc cho ntk kìa. Bé Cỏ May thì còn quá nhỏ, mà ntk cũng không có tình ý gì nên không tính.
Cũng hết giờ nghỉ trưa, chúng tôi lại bắt tay vào công việc. Sau hôm ấy nghe nói là đến đám cưới chị dâu hắn với anh hai hắn. Vậy là cũng hơn một tuần trôi qua, tôi bận quá nên cũng không có thời gian thăm hắn nhiều. Rồi một hôm, cũng trong lúc thư thả, tôi vào vườn thơ của hắn trong BlackMoont, cũng là để xem tâm trạng của hắn diễn biến ra sao trong những ngày qua. Lúc ấy tôi bắt gặp một bài thơ hắn mới làm có tựa là "Cho người tình lỡ". Bài thơ đó đọc lên là tôi biết hắn viết cho ai. Những lời thơ như đắng cay, như đau xót mà kể cả tôi đọc vẫn cảm thấy nhói lòng. Tôi gọi hắn:
- Ntk à, có đây không?
- Có. Ntk khỏe chứ?
- Tôi vẫn khỏe. Ntk vui vẻ chứ?
- Ừ, tôi vẫn vậy.
- Vậy sao bài thơ ntk mới làm không chịu khoe cho tôi?
- Ntk đã vào BlackMoont rôi sao?
- Tôi mới xem xong. Ntk viết cho ai thế?
- Chắc ntk biết rồi còn giả bộ hỏi làm gì.
- Cô ấy có đọc chưa?
- Chưa. Vì tôi cũng mới làm lúc cô ấy đi chơi xa chưa về.
- Ntk không đi chơi chung với họ sao?
- Đó là chuyến đi của đoàn người hai họ mới làm xuôi nhau. Tôi không thuộc nhóm đó. Vả lại tôi còn phải làm việc mà.
- Vậy những ngày qua nhớ người ta nên làm thơ chơi à?
- Chuyện cũng dài dòng lắm.
- Có kể tôi nghe được không?
- Hôm cô ấy ngoài Nha Trang có nhắn tin về tâm sự với tôi những chuyện vui buồn của cô ấy. Rồi trong lúc nhắc lại kỷ niệm cô ấy bảo tôi sau này hãy sáng tác một bài ca có tựa đề là "chuyện tình một chiếc quạt".
- Sao lại là chiếc quạt? - Tôi ngạc nhiên vì trong kỷ niệm của họ không hề có cái quạt nào.
- Số là hôm sau đám cưới thì cô ấy, bạn trai cô ấy và mấy đứa em hứng lên bảo tôi dẫn đi Sài Gòn chơi. Bọn tôi đã đi khắp Diamond plaza, sau đó uống sinh tố trái cây và đến thương xác Tax. Lúc họ loay hoay mua sắm thì tôi dạo ngang chỗ bán quà tặng và vậy dụng gia đình thấy có mấy cái quạt cũng đẹp. Tôi nhớ là hai chị em họ vẫn thường giành nhau chiếc quạt khi ở nhà vì thời tiết bên mình nóng bức hơn chỗ họ. Do đó đã nãy sinh ý tưởng là mua tặng hai chị em họ mỗi người một chiếc quạt.
- Tặng cho cả hai chị em à? Vậy thì có gì đặc biệt đâu?
- Nhìn qua thì không thấy gì đặc biệt. Nhưng nếu xét kỷ nội dung hai chiếc quạt sẽ thấy đặc biệt.
- Chiếc quạt tặng cho cô chị có bài thơ tình nào đó của ntk à?
- Không phải. Tôi mua một chiếc có hình mấy bông hoa. Chiếc kia có hình mấy con ngựa. Mà tôi tuổi con ngựa. Sau đó tôi nhời người bán gói lại bằng cùng một loại giấy, cùng màu để không phân biệt được. Tôi xem đó như một quẻ bói với quy ước rằng nếu ai nhận được chiếc quạt hình ngựa thì người đó là người yêu tôi hơn.
- Ntk có công ghê quá vậy. Không cần bói toán gì cả, cứ hỏi tôi thì tôi chỉ cho biết thôi cần gì phải chơi đánh cược bằng mấy cái quạt. Rồi kết quả thế nào?
- Kết quả là lúc lên sân thượng trò chuyện tôi thấy cô ấy phất phơ chiếc quạt có hình ngựa.
- Ntk chắc thất vọng lắm?
- Vâng. Tôi vẫn mong là chiếc quạt đó trong tay em bé.
- Kể ra quẻ bói quá linh nghiệm còn gì. Vì sự thật là như vậy mà. Rồi bài hát đó ntk đã viết chưa?
- Tôi bảo cô ấy là tôi không biết sáng tác nhạc, chỉ biết làm thơ và viết văn thôi.
- Và ntk đã viết bài thơ đó theo yêu cầu của cô ấy?
- Vâng. Tôi hứa sẽ viết một câu chuyện tình như tựa đề cô ấy nói, nhưng hiện tôi chưa có thời gian nên sẽ tạm làm một bài thơ cho cô ấy đọc. Sau này có thời gian tôi sẽ viết truyện.
- Khi đọc bài thơ này chắc hẳn tim cô ấy sẽ nhói lên vì đau khổ và hạnh phúc.
- Sao vậy?
- Hạnh phúc vì biết có một người yêu thương mình hết lòng và đau khổ vì người đó chỉ muốn làm em rể mình.
- Cho tôi xin đi, ntk đừng chọc vào vết thương tôi nữa có được không?
- Thôi được rồi. Tôi không nói nữa. Đến giờ ăn trưa rồi. Hôm nay ăn chay, ntk chờ tôi mua cơm về cùng ăn nhé.
Hắn vẫn hay mời tôi cà phê và để sau cái màn hình vi tính. Còn tôi vẫn thường mời hắn những phần cơm cũng để sau màn hình. Những khi hắn đau đầu vẫn hay mượn tôi bàn tay để đặt lên trán còn khi tôi cảm mạo sốt cao vẫn nhờ hắn đặt lên trán một bàn tay. Cũng không biết tự bao giờ tôi xem hắn như một người mà tôi rất yêu quý, một thứ tình cảm không giống bất kỳ thứ tình cảm nào trên đời. Những chuyện xảy ra với hắn cũng giống nhưa xảy đến với tôi. Trong hoàn cảnh của hắn hiện giờ thật khiến tôi không thể không lo lắng.
(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment