Sunday, February 10, 2008

Tri kỷ - Phần 2: Chiếc kẹp tóc


Hôm sau đó, tôi gặp hắn và hỏi xem hắn còn gì để kể tiếp không.
- Ntk à, hôm nay thế nào rồi? Có định cho tôi biết là hai người chia tay nhau như thế nào không?
- Sau đó một thời gian, có hôm nhà có việc nên mẹ tôi nhờ tôi gửi e-mail cho ba má tôi. Và lúc bấy giờ không biết vô tình hay cố ý mà cái địa chỉ e-mail tôi gửi chính là địa chỉ của cô ấy. Cái sau hôm tôi nhận được hồi âm của cô ấy thì chúng tôi có vài lần thư từ qua lại cho nhau. Lúc đó cô ấy cho tôi biết là đã chờ đợi tôi rất lâu mà không hề nhận được lá thư nào. Vậy là mọi chuyện được rõ, những lá thư tôi gửi đã không thể đến tay cô ấy. Sau này tôi mới biết là ba má cô ấy đã nhận thư và giấu đi chứ không trao lại cho cô ấy. Trong thời gian chờ đợi mỏi mòn trong tuyệt vọng, thêm vào đó lời ra tiếng vào về việc tôi chưa có việc làm, cộng với chuyện khác tuổi khắc mạng đã làm cô ấy nản chí. Và một cách rất con gái, cô ấy đã cố tìm cho mình một người đàn ông khác. Cũng vài cuộc tình đến rồi đi, nhưng cuối cùng cô ấy đã chọn một người để yêu thương chăm sóc. Người đó cùng tuổi với cô ấy. Có vài lần cô ấy giới thiệu với tôi và chúng tôi cũng có trò chuyện. Tôi đã tỏ ra rất bình tĩnh, còn dặn dò họ phải hết mực thương yêu nhau, nếu không tôi sẽ giận lắm. Nói cho cứng nhưng trong lòng tôi thực sự cảm nhận một sự mất mát to lớn. Người con gái mà tôi yêu thương chờ đợi bấy lâu nay bây giờ là người yêu của một người khác. Cả nửa năm sau đó tôi còn như người mất hồn mất trí. Cứ như là không thể yêu thương ai nửa. Lúc ấy tôi vào diễn đàn Blackmoont, trò chuyện với mọi người thì xưng là bần đạo, thậm chí những lần sau đó gặp lại cô ấy tôi cũng xưng là bần đạo. Khi ấy cô ấy tỏ ra rất lo lắng và mong tôi tha thứ. Tôi đã tha thứ với giọng điệu của người từ bi. Tôi cũng chẳng biết một niềm yêu tha thiết cộng với một nỗi hận thì thành ra thứ gì, nhưng nó làm con người tôi lúc đó thật điên điên dại dại.
- Có vẻ như đây là câu chuyện đầu tiên ntk kể mà tôi nghe giống một chuyện tình. Chắc là ntk yêu nàng nhiều lắm?
- Vâng. Đó là người yêu đầu tiên thực sự của tôi, là mối tình thực sự đầu tiên của tôi và tất cả những gì tôi dành cho cô ấy đều là đầu tiên cả.
- Vậy sao lúc nàng nói chia tay ntk lại không níu kéo gì hết vậy?
- Ntk nghĩ là tôi níu kéo được sao? Tôi từng quen nhiều người và nhận ra rằng đối với phụ nữ thì khoảng cách không gian luôn có thể quyết định tình yêu của họ. Nửa vòng trái đất và cô ấy đang tay trong tay với người yêu mới. Tôi bên cô ấy một tháng còn cô ấy bên anh chàng kia cả mấy năm. Là phụ nữ, ntk dám nghĩ là tôi có thể níu kéo cô ấy không?
Nói đến đây tôi cảm thấy tội cho hắn. Hắn là kẻ đủ bản lĩnh và đã từng khiến cho mấy cô gái bỏ người yêu để yêu hắn, còn có thể làm cho vài người vợ phải dành cho hắn tình cảm đặc biệt. Vậy mà hắn đã bó tay. Mà cũng đúng, cái xứ sở lạnh lẽo ấy có lẽ khó cho phép một người cam chịu lạnh lùng chờ đợi một người xa, còn thêm một người xa đã nhiều năm không tin tức. Tôi lại trêu hắn:
- Nhưng mấy năm trước người ta đổi thay là vì ntk là anh chàng sinh viên ốm đó xấu trai, sau đó là thất nghiệp. Còn lúc gặp lại thì ntk đã là người có công ăn việc làm đàng hoàng, lại làm việc trong ngành công nghệ cao, cũng lịch lãm và có duyên mà. Có lẽ cũng nhiều hy vọng đấy chứ?
- Nói cho cùng thì cái mà tôi cần là tình yêu. Người ta đã thay đổi, mà còn thay đổi nhiều lần thì còn có thể tin vào tình yêu của họ sao? Tôi yêu cô ấy khi cô ấy còn là cô gái mới lớn lên, còn e thẹn rụt rè khi chạm tay với một chàng trai, còn xấu hổ ngượng ngùng khi mặc chiếc áo cổ rộng. Những bức ảnh chụp chung với tôi còn chưa dám nắm tay nhau. Còn bây giờ, cô ấy chẳng ngại ngùng trong những chiếc áo dạ hội hai dây, chụp hình với người yêu trong cảnh vai kề má tựa. Những bức ảnh cô ấy trên website đã xé nát tin yêu của tôi, những cảnh tình tứ như muốn làm tôi nổ tung đầu óc. Tôi thực sự không còn hứng thú gì để níu kéo tình yêu đó.
- Và vậy là ntk đã buông tay để mặc cho nàng vui vẻ bên người yêu mới. Hay là còn định trả thù nàng bằng cách yêu em nàng?
- Khi những cánh thư đi không trở lại đã làm tôi hận nàng thấu xương, đã từng có ý trả thù cô ấy bằng cách nào đó. Nhưng nay mọi chuyện đã rõ, cũng chẳng trách móc mà làm gì. Có điều....
- Điều gì?
- Tám năm qua tôi đã cố tình tạo ra thật nhiều chuyện tình để giúp cho tôi quên đi mối tình cay đắng đó. Nhưng mỗi cuộc tình đều kết thúc bằng cái nhạt nhẽo khi tôi đi bên người ta mà trong lòng cứ hiện lên hình ảnh của cô ấy. Tôi biết sẽ khó khăn lắm mới có thể quên đi cô ấy. Nhưng mà nếu tôi đặt mình vào một quan hệ buộc ràng như khi tôi là em rể của cô ấy thì hy vọng bổn phận, nhiệm vụ và đạo lý có thể giúp tôi ngăn cản tình yêu và nỗi nhớ của tôi dành cho cô ấy.
- Tội nghiệp cho em bé quá!
Chuyện cũng dài nên chúng tôi lại phải trở về với công việc của mình. Những gì hắn nói cho thấy hắn là một kẻ si tình hạng nặng. Tôi biết hắn sẽ vất vả lắm mới có thể vượt qua được chuyện này, nhất là khi cô chị sắp về đến. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cuộc hội ngộ oái oăm này. Vậy là từ hôm đó tôi vẫn hay hỏi hắn câu "cô chị về đến chưa?" và rồi hắn vẫn hay trả lời là "chưa".
Vậy là cũng hơn tuần lễ trôi qua, như mọi ngày tôi vào mạng và gọi hắn:
- Ntk à, cô chị về chưa?
- Về rồi. Hôm qua.
- Ntk có bị mắng cho một trận nên thân không?
- Ngược lại.
- Nghĩa là sao? Cô ấy ôm lấy ntk và khóc nức nở à?
- Không phải. Cô ấy về đến, và không thèm nhìn mặt tôi cho dù tôi cười thật tươi và chào mừng cô ấy trở về.
- Cô ấy về với ai?
- Với ba tôi, và với bạn trai cô ấy.
- Vậy hai kẻ tình địch có gặp nhau không?
- Không, vì cậu ta về nhà bà con.
- Còn em bé thế nào?
- Em bé không thèm nhìn tôi, cũng không nói chuyện với tôi. Chỗ nào có tôi là em bé đi chỗ khác.
- Vậy là ntk không có nói chuyện với nàng?
- Không. Khi ba bảo cô ấy nói chuyện với tôi thì cô ấy làm như không nghe và cũng tránh đi chỗ khác.
- Thê thảm cho ntk rồi. Vậy chiều nay ntk có kế hoạch gì không?
- Có. Tôi có việc phải về quê. Mọi việc sau hẳn tính.
- Vậy ntk bảo trọng nhé. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Rồi hắn về quê, tôi thì phải đợi đến hai hôm sau mới mong gặp hắn. Hắn làm tôi cảm thấy là lạ, cứ giống như là hắn kiếm chuyện về quê để trốn tránh chuyện gì đó. Nhưng mà nghĩ lại một kẻ đủ nghị lực và nhẫn tâm như hắn thì có gì đâu phải lẫn tránh. Tôi cũng đành chờ hai hôm nữa xem sao. Rồi hai ngày cũng qua đi. Sáng nay tôi lại gọi hắn:
- Ntk khỏe không?
- Vâng, tôi khỏe. Cảm ơn ntk. Còn ntk thế nào?
- Tôi vẫn khỏe. Chỉ là hơi lo cho ntk thôi. À, hôm nay tôi có chuyện khoe với ntk nè.
- Đâu? Khoe tôi xem nào!
- Có người vừa khen tôi xinh.
- Tưởng gì lạ. Chẳng phải tôi đã bảo ntk vừa tâm lý, vừa nhân hậu, vừa tài hoa lại vừa xinh đẹp sao?
- Ntk đừng khéo quá làm tôi cảm thấy không thật. Nhưng mà ntk là đàn ông khen tôi cũng thường. Đằng này người khen tôi hôm nay lại là phụ nữ cơ.
- Ai thế?
- Thỏ hồng.
- Vậy chúc mừng ntk.
- Ntk thì có gì khoe với tôi không?
- Có.
- Gì thế?
- Hôm qua, sau một hồi ca hát thì em bé đi ngủ. Còn lại tôi ngồi hát karaoke chung với cô chị.
- Cô ấy chịu nói chuyện với ntk rồi sao?
- Không hẳn, có lẽ lúc ấy đang ca hát nên sẵn có chút cảm hứng.
- Hai người hát với nhau lâu không? Mà hát những bài gì? Mười năm tình cũ à?
- Không nhớ rõ lắm. Cũng hát đến khuya. Chỉ nhớ là có bài "Tôi không cô đơn" và bài "Không giờ rồi".
- Chẳng phải ntk vẫn đang cô đơn đó sao?
- Thì hát mà. Đôi lúc cũng phải trốn chạy chính mình một chút.
- Chắc bài đó có gì đặc biệt hơn chứ?
- Ừ, bài đó không có gì đặc biệt. Nhưng mà cuộc trò chuyện của chúng tôi mới đặc biệt.
- Hai người đã nói gì mà đặc biệt quá vậy?
- Ntk biết không? Khi hát hết câu "Nay mang thư em, cho trăng khuya xem, rồi đốt lên bên thềm nghe đời không còn cô đơn" tôi đã nói cô ấy đợi tôi chút để tôi đi lấy thư ra đốt hết. Cô ấy đã ngăn lại mà bảo rằng "nếu anh làm vậy em cũng về bên ấy đốt hết nhé". Vậy là tôi cười, và không đi nữa.
- Ntk thật quái ác. Cuối cùng cũng tìm cách khơi lại kỷ niệm trong lòng người ta. Còn bài "Không giờ rồi" thì sao?
- Khi hát hết câu "ngày sau giàu có mới thương hơn", tôi đã nói vu vơ rằng "khi giàu có họ thay lòng đổi dạ rồi thì lấy gì thương hơn thương bớt". Cô ấy đã đáp rằng "Nếu thay lòng đổi dạ thì em đâu có về đây làm gì nữa".
- Ntk thật là biết kiếm chuyện. Chỉ tội cho cô ấy còn quá nhẹ dạ mới tin cái kẻ mồm mép như ntk. Nhưng mà chỉ vậy thôi sao?
- Sau đó chúng tôi tắt máy karaoke đii ngủ. Nhưng cô ấy không đi ngủ mà lại đem rỗ mía khúc ra bàn đá ngoài hiên ăn một mình. Tôi đoán biết cô ấy cũng mong có người ăn chung nên đã nối gót theo ra.
- Mà hôm qua cậu bạn trai của cô ấy đâu mà để cho cô ấy có cơ hội nói chuyện với kẻ nguy hiểm như ntk vậy?
- Cậu ta vẫn đang ở bên nhà bà ngoại.
- Rồi hai người chỉ ăn mía thôi sao?
- Trong lúc ăn mía, chúng tôi kể nhau nghe những chuyện xảy ra trong thời gian qua. Nhưng điều khiến tôi đau lòng lại chính là chuyện tình cô ấy với anh bạn bây giờ. Nghe nói cũng có nhiều xích mích giữa gia đình hai bên và bản thân hai người cũng có nhiều điều bất đồng. Trong mối tình hiện giờ, cô ấy nhận được nhiều sự bận tâm và lo lắng hơn là sự vui vẻ yêu thương.
- Vậy còn khi yêu ntk thì có khác gì đâu?
- Nếu so bây giờ với ngày xưa thì tất nhiên có khác.
- Vậy rồi ntk có định nối lại tình xưa không?
- Không. Tôi yêu cô ấy cái thưở còn là cô bé ngây thơ mà chiếc áo rộng cổ cũng không dám mặc, cái nắm tay với người con trai cũng e ngại thẹn thùng và một nụ hôn cũng còn nghe sợ. Bây giờ cô ấy có người yêu nên khác đi nhiều. Tôi từng thấy những bức hình của cô ấy với chiếc áo hai dây khoe làn da trắn mịn. Từng nhìn thấy cô ấy với người ta má tựa vai kề trong những tấm ảnh trên website của cô ấy. Sự khác biệt đáng sợ đó liệu có còn chút chỗ đứng nào trong tình yêu của tôi không? Hơn nữa, đối với phụ nữ thì khoảng cách không gian là thứ gì đó rất khủng khiếp. Khi cảm thấy cô đơn và mệt mỏi với công việc thì họ cần lắm một bờ vai để tựa vào mà tôi thì quá xa không thể đem lại cho cô ấy. Suy cho cùng thì người phụ nữ nào cũng mong muốn tìm thấy một người chồng có thể nương tựa khi cần thiết hoặc chí ít cũng không mang lại cho cô ta thêm gánh nặng về trách nhiệm và bổn phận. Còn tôi thì như ntk đã biết đó, ngoài việc lo cho cuộc sống của bản thân mỗi ngày thì phần lớn thu nhập của tôi dành cho việc chăm lo cho cuộc sống của cha mẹ tôi và đứa em còn đang ăn học. Còn ngược lại người bạn của cô ấy hiện giờ có thể xem như một công tử nho nhỏ, không phải lo lắng gì nhiều mà còn ngược lại có thể được gia đình đùm bọc. Luận về những thứ có thể nhìn thấy và cảm nhận được thì tôi chẳng có lý do gì có thể níu kéo được cô ấy.
- Nhưng mà tình yêu không đơn giản như ntk nói đâu. Có những người phụ nữ không bào giờ quan tâm chuyện có thể nương tựa vào đàn ông hay không mà cái họ cần là một người có thể có sự quan tâm, chia sẻ đúng lúc, biết nói những lời ngọt ngào để dỗ ngọt lúc căng thẳng suy tư. Ntk tuy không bên cô ấy bây giờ nhưng sau này cũng có thể, còn lại nếu nói về sự chia sẻ và ngọt ngào thì tôi đoán chắc ít có ai qua được ntk.
- Cô ấy sống bên Mỹ từ nhỏ nên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi văn hóa thực dụng của xứ đó, không có thời gian để mơ mộng ảo huyền vào những thứ lãng mạn ăn không được như ntk nói đâu.
- Vậy ntk định tiếp tục theo đuổi em bé sao?
- Vâng. Tôi đã quyết định như vậy. Cô ấy có hỏi tôi và tôi cũng đã nói như thế.
- Tôi hỏi thật ntk nhé, trong lòng ntk bây giờ thì giữa cô chị và cô em ntk thích cô nào hơn?
- Câu hỏi này thật khó trả lời. Cô chị là người tôi từng yêu thương và chờ đợi. Nhưng giờ đây xem như đã thuộc về người khác. Em bé thì trong sáng ngây thơ, đáng yêu đến thế. Mặc dù tính tình và suy nghĩ còn chút trẻ con trong đó nhưng mà tôi cảm thấy ngày tháng có thể sẽ làm tôi yêu thương em bé đủ nhiều để quên đi cô chị. Và khi đó tôi có thể dành cho em bé tình cảm trọn vẹn nhất.
- Ntk thật đáng sợ. Nhưng dù sao những điều ntk nói cũng có lý.

Rồi chúng tôi lại trở lại với công việc của mình. Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều về hắn và cảm thấy có nhiều điều bất ổn. Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn dùng từ "yêu" nhiều như khi kể về chuyện này và cũng chưa bao giờ kể nhiều, kể sâu và đầy cảm xúc chân thật như câu chuyện của hắn và cô ấy. Tôi biết hắn vốn là kẻ rất nặng tình và câu chuyện này cho thấy hẳn là hắn thực sự vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm. Tôi bắt đầu lo sợ, có thể sẽ lại có những thay đổi trong câu chuyện này và không biết người bạn của tôi sẽ có đủ bình tĩnh để chọn lựa con đường trọn vẹn nhất hay không. Hắn từng là kẻ nhúng tay là khuấy động chuyện yêu đương của người ta khiến người ta chia tay với người yêu để tìm đến hắn. Hắn từng giành được tình cảm rất đặc biệt của một người vợ mới của người ta và miệng lưỡi của hắn luôn có sức thu hút đối với những cô gái muốn tìm cho mình một người chồng lý tưởng. Cô em thì còn quá ngây thơ, thậm chí hơi ngốc để có thể cảm nhận sự lợi hại của hắn. Cô chị thì căn cơ đã có tình ý với hắn, lại không hạnh phúc lắm trong chuyện yêu đương hiện tại, lại tìm thấy ở hắn những thay đổi tích cực, những thứ mà có lẽ cô ta sẽ không thể tìm thấy ở bất kỳ người nào mà cô tay quen trước đó. Càng nghĩ tôi càng bị thuyết phục rằng hắn sẽ lại gây ra sóng gió trong lần tái ngộ này.

Đầu tuần sau, tôi gặp hắn và cũng bắt đầu câu chuyện quen thuộc theo cách cũ. Được biết là cuối tuần rồi hắn dẫn đoàn người của gia đình cô ấy và bên chi dâu đi núi Bà. Nhưng đang trò chuyện thì hắn xin tạm dừng cuộc trò chuyện với tôi để giải quyết công việc gì đó rất gấp. Vậy là tôi lam việc và chờ xem hắn lại gặp chuyện gì nữa đây. Thế rồi đến gần cuối giờ chiều hắn mới gọi tôi và xin lỗi vì để tôi chờ lâu quá. Tôi vẫn luôn tỏ ra thông cảm với hắn cho dù lắm khi hắn quên lời hứa với tôi. Tôi hỏi hắn:
- Ntk đang ở đâu đấy? - Tôi hỏi thế vì có khi công việc gấp hắn cũng hay chạy tới chạy lui mà.
- Đang ở bờ bên vực thẳm.
- Sao trên núi không ở cho yên mà lang thang đâu đó? Coi chừng té xuống bây giờ - Tôi và hắn trước đây vẫn hay bàn về đạo hạnh và hắn tỏ ra là người am hiểu về đạo đức thánh hiền, cũng khá lưu loát khi giảng tôi nghe về giáo lý Đạo Cao Đài, đến nỗi tôi tưởng như hắn là một người tu có thâm niên lắm vậy. Và khi hắn đề cập tới chuyện "vực thẳm" là tôi biết ngay hắn đang nói đến điều gì - Nói xem ai xui khiến mà ntk phải lang thang ra bờ vực.
- Tôi vừa nói chuyện với cô ấy cả buổi trưa nay.
- Cô chị hay cô em? - Tôi biết chắc là cô chị, nhưng để hỏi lại cho chắc ăn.
- Cô chị.
- Vậy cô chị đã làm gì mà đưa ntk đến chỗ bờ vực vậy?
- Chúng tôi nói về chuyện tối qua. Cô ấy đã khóc thật nhiều.
Rồi hắn copy cho tôi một đoạn trong cuộc nói chuyện đó. Đại ý của đoạn đó là cô ấy hỏi hắn chứ nếu cô ấy chỉ còn sống vài hôm thì hắn sẽ làm gì. Hắn thì trả lời là nếu như vậy thì hắn sẽ dành hôm cuối cùng để bên cô ấy cả ngày. Cô ấy chỉ cảm ơn, tôi không biết sau đó là gì nữa nhưng mà hắn trả lời như vậy rõ ràng là câu trả lời mà cô ấy mong đợi và câu trả lời đó cho thấy rằng hắn vẫn rất yêu thương cô ấy chân tình. Tôi hỏi tiếp:
- Nói tôi nghe xem mấy hôm nay ntk đã làm gì mà người ta lại hỏi ntk như vậy?
- Số là tối hôm qua, sau khi đi núi Bà về, tất cả mọi người mệt nên ngủ sớm. Còn lại tôi và cô ấy thức ca hát đến gần nửa đêm. Nhưng khi đó chỗ ngủ của tôi bị cậu ấy chiếm ngủ, chỗ của cô ấy bị má chiếm. Thế là tôi phải quá giang chỗ ngủ của mẹ tôi, còn cô ấy không ngủ chỗ sofa mà tôi cho là êm lưng hơn mà lại vào chiếc võng cách chỗ tôi ngủ một cái cửa sổ để ngủ. Lúc tôi vừa định nhắm mắt thì phát hiện cô ấy nằm bên ấy không mền không gối gì cả. Tôi vì sợ cô ấy bị muỗi ăn thịt mất nên bảo cô ấy vào chỗ tôi mà ngủ còn tôi sẽ đi xuống sofa ngủ. Cô ấy không chịu và nói là nếu vậy thì tôi sẽ bị muỗi cắn và sẽ không ngủ được nhiều thì lấy sức đâu đi làm. Nhưng tôi bảo rằng chẳng thà tôi bị muỗi cắn mà còn ngủ được chút ít còn hơn là cô ấy nằm đó để tôi cả đêm không ngủ được.
- Hai người lo lắng cho nhau quá hén. Tội nghiệp cho thằng ku kia mê ngủ không biết chuyện gì xảy ra. Rồi cuối cùng cô ấy có nghe lời ntk không?
- Có. Khi tôi nói như vậy cô ấy không còn lý lẽ nào khác nên vào ngủ chỗ tôi. Còn tôi thì đi ra sofa ngủ. Dù sau thì chỗ đó cũng không có nhiều muỗi nên tôi ngủ rất ngon.
- Chỉ vậy thì chắc cô ấy không hỏi ntk câu kỳ quặc vậy đâu nhỉ?
- Ừ. Sáng đó tôi thức dậy chuẩn bị đi làm. Chỗ mà tôi rửa mặt cách cửa sổ ấy không xa. Tôi cũng muốn ghé qua xem cô ấy ngủ có ngon không thì thấy cô ấy còn ngủ. Mọi hôm thì cô ấy dậy từ rất sớm nhưng hôm nay dậy sau tôi. Nhìn thấy cô ấy ngủ tóc xỏa rối tung, nhưng tôi nhớ lúc nằm võng hình như cô ấy có kẹp tóc. Tôi tìm thử xem cô ấy có đánh rơi chiếc kẹp tóc bên võng hay không thì quả nhiên là có. Lúc tôi nhặt chiếc kẹp lên còn chưa biết làm sao đưa cho cô ấy thì cô ấy thức giấc nhìn tôi. Tôi trao cho cô ấy và sau đó đi làm.
- Ntk đã bảo là không níu kéo người ta mà sao quan tâm còn hơn cả người yêu thế? Chắc hẳn chiếc kẹp tóc đó rất đặc biệt lắm với cô ấy.
- Không có gì đặc biệt. Đó là chiếc kẹp tóc của dì tôi, cô ấy mượn thôi.
- Hình như là khi chia tay lần trước ntk có tặng nàng chiếc kẹp tóc?
- Vâng. Cô ấy đã nói rằng việc tôi trao chiếc kẹp tóc ấy làm cô ấy nhớ lại ngày quen nhau. Cả đêm qua cô ấy đã không ngủ vì cảm nhận những ấm áp trong sự quan tâm của tôi. Đó là lý do mà đến sáng cô ấy mới ngủ lại. Còn chiếc kẹp tóc của tôi năm xưa đã gãy rồi, không còn dùng được nữa. Tôi cũng có hứa là sẽ mua cho cô ấy chiếc kẹp khác.
- Vậy cũng không liên quan gì đến việc cô ấy phải giả sử như có thể sắp chết vậy?
- Cô ấy có tâm sự với tôi là trong người có bệnh. Trái tim cô ấy không được khỏe lắm.
Lại hết thời gian của một ngày làm việc và tôi phải về lo cơm nước cho chồng con. Hắn thì còn làm việc thêm ba mươi phút nữa rồi còn phải đi học. Hắn bảo với tôi là quyết định đeo đuổi cô em mà rồi những việc mà hắn làm gần đây hầu hết là cho cô chị. Trong câu chuyện của chúng tôi, em bé ít được đề cập hơn. Những điều tô lo lắng gần như đã hiện rõ dần. Hắn càng giấu giếm thì những việc hắn làm, những lời hắn nói càng cho thấy là hắn thực sự vẫn tha thiết yêu cô chị. Hà Nội vào thu, hắn từng đến đây và đã suýt nữa làm cho một cô gái Hà Tây bỏ người bạn trai của mình để yêu hắn. Càng nghĩ tôi càng thấy lo lắng cho cô chị, lo hơn nữa cho người yêu mới của cô ấy.
(còn tiếp)

No comments: