Một buổi chiều với những cơn mưa rào rất miền Trung, người ta thấy có một cái dù bước rất vội vào quán nước. Họ nhìn quanh tìm một chỗ ngồi. Và rồi cuối cùng chọn một bàn ở một góc trên tầng lầu, phía ngoài sân, nơi có thể cảm giác được những hạt mưa lạc đường ghé qua mỗi khi gió thổi mạnh. Họ ngồi hai bên bàn, nhìn nhau, thật lâu, rồi cười và cuối mặt xuống trong phút chốc. Rồi người phụ nữ mở lời:
- Anh làm gì nhìn em dữ vậy? Thấy già, mập và xấu hơn trước nhiều lắm phải không?
- Đúng thì có tròn trị hơn trước. Nhưng có bao nhiêu đâu mà bảo là già là xấu. Anh thấy những nét duyên xưa vẫn còn nguyên đó, từ xa anh đã nhận ra thì chắc là không có gì đáng cho em lo ngại đâu.
- Anh thiệt là! Cứ vẫn thế chẳng thay đổi gì cả. Trông anh cũng có mập hơn trước, bớt đen hơn và lại trẻ hơn trước thì phải.
- Anh cũng mong thế. Nhưng mà trẻ hay già giờ này thì còn ý nghĩa gì. Mà chẳng lẽ sau ngần ấy năm không gặp với tất cả những thay đổi như giờ này mình mới nhau mà chỉ để nhìn ngắm khen chê nhau mãi thế này sao?
Rồi họ cùng nhau bật cười. Rồi lại im lặng. Rồi người đàn ông nói:
- Vậy là cũng hơn bốn năm rồi anh mới trở lại đây em nhỉ? Gặp lại cảnh cũ, ngồi cạnh người cũ. Chỉ có điều là không phải ngồi cùng bên mà phải ngồi đối diện nhau.
- Ừ. Cũng mau lắm anh hỉ? Anh biết không? Hôm trước nghe nói anh sắp ra đây mà em thật vui lắm. Cứ như là sắp gặp lại người thân của mình sau mấy mươi năm cách biệt vậy. Em cứ trông mãi cho đến giờ. Nhưng đã không thể đón anh ở sân bay.
- À. Cũng bình thường mà. Ngày trước khi anh ra sân bay em cũng không tiễn anh. Lúc đó mặc dù anh không mong em đưa tiễn gì cả mà chỉ muốn được nhìn thấy em và nói với em vài câu thôi.
- Anh lại trách móc em sao? Anh cũng biết hôm đó em định về gặp anh nhưng mà bạn em bị tai nạn em phải chăm sóc. Em không thể làm khác hơn mà.
- Thì nói vậy. Cũng chỉ là nhắc một lần thôi, vì nói cho cùng thì giữa anh và em cũng không có nhiều thứ để nhắc đúng không?
Người phụ nữ không trả lời câu hỏi đó, im lặng một hồi rồi lại hỏi:
- Em thật muốn biết bạn gái mới của anh. Trông cô ấy thế nào?
- Điều đó quan trọng với em không?
- Có chứ. Chắc hẳn cô ấy phải có gì đó hơn em nên mới chiếm lấy trái tim anh được. Nhưng em vẫn không tâm phục cho đến khi nào em biết rõ đó là gì.
- Chẳng ai chiếm lấy cả. Chỉ vì em đã không nhận nó thì nó phải thuộc về người khác thôi.
- Anh còn chối nữa sao? Nếu không thì vì cớ gì mà tự nhiên trong gần hai năm trời anh không gọi điện thoại cho em, cũng không có nhắn nhủ gì cả.
- Anh hiểu rồi. Vậy là lâu nay em vẫn nghĩ rằng anh không liên lạc với em là vì một người con gái khác sao?
- Không phải sao? - Người phụ nữ mở mắt thật to, nhìn thẳng vào người đàn ông như để tìm câu trả lời.
- Giờ này nếu giải thích thì cũng thể níu kéo được gì rồi. Nhưng mà anh không muốn em nghĩ về anh như thế.
- Vậy anh nói đi! Em nghĩ về anh thế nào đây?
- Được rồi. Anh nói vậy - người đàn ông thở dài. Năm đó, sau thời gian mà anh gọi cho em rất nhiều thì chi phí điện thoại cũng kha khá. Trong khi anh gặp khủng hoảng, cha anh bệnh không có tiền nằm viện. Em anh đi học đại học. Mẹ anh thì sức khỏe kém. Anh phải hạn chế tất cả mọi khoản chi phí có thể để xoay sở việc nhà. Mặc dù anh muốn gọi em cũng không thể lấy điện thoại công ty mà gọi được. Tiền lương của anh thì cũng đâu phải là quá nhiều.
- Sao lúc đó anh không nói cho em biết để em có thể gọi cho anh? - người phụ nữa như muốn hét lên, rướm nước mắt, nhưng không khóc.
- Em nghỉ anh có thể nói em nghe điều đó sao?
- Tất nhiên rồi.
- Không phải em là người khi lấy một người thì người đó phải có cuộc sống ổn định, có xe tốt, có nhà ở lớn sao?
- Sao anh có thể nghĩ vậy?
- Em có nhớ cái đêm cuối cùng gặp nhau, em bảo anh chở em đi chợ đêm. Rồi giữa chừng xe anh bị bể đạn, phải vào tiệm năn nỉ người ta sửa. Lúc đó mình ngồi uống nước chờ lấy xe, anh có hỏi em mơ ước lấy người chồng thế nào và câu trả lời của em là như thế đấy. Em thử nghỉ xem, một người con trai, chạy chiếc xe tàn, thu nhập hàng tháng không đủ xoay sở chuyện gia đình sẽ còn dám mơ ước được em yêu sao? Hắn đủ can đảm để bảo em rằng em gọi cho hắn vì hắn hết tiền sao?
Người phụ nữ im lặng, lắc đầu, không nói, nhìn ngoài mưa và cố nuốt vào cái gì đấy. Rồi cũng lấy lại giọng để tiếp tục câu chuyện:
- Anh biết em nghĩ gì lúc em nói câu đó không? Em thừa nhận rằng lúc đó em rất kêu ngạo. Nhưng với một người con trai cũng biết ăn nói, có công việc mà nhiều người mơ ước, có vai trò trong công ty, và mức thu nhập cũng không quá thiếu thốn thì em không nghỉ là dễ tự ái và phải gặp nhiều khó khăn như thế. Em nói câu nói ấy rất vô tư mà không hề biết là có ảnh hưởng tới anh. Vậy là em sai rồi sao?
- Em không sai. Vì em chưa gặp và chưa thấu hiểu rằng cuộc đời này không phải ai cũng lớn lên trong giàu sang và tự do như em.
- Nhưng anh thương em thì đáng lẽ anh phải nói cho em biết chứ. Anh thương em mà anh lặng lẽ tự ái rồi bỏ em. Anh có biết em cảm thếy thế nào không? Giống như một đứa trẻ bị đánh đòn mà không biết mình bị lỗi gì, một người tử tù mà không biết mình tội gì. - giọng người phụ nữ như nức nở.
- Nếu em thực sự cảm thấy vậy sao lúc đó em không gọi cho anh?
- Đúng là em có lỗi vì đã không gọi cho anh. Nhưng anh biết đó, dù em thương anh nhưng em vẫn còn chút kêu ngạo. Em đã nhớ anh và suy nghĩ rất nhiều trong thời gian đó. Nhưng một đứa con gái gọi cho một người con trai thì sẽ bị đánh giá như thế nào? Em đã nghĩ anh có người yêu khác. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra khi em gọi anh và anh nói rằng anh có người con gái khác rồi? Chẳng lẽ em phải van xin tình yêu của anh? Chẳng lẽ em lại bảo anh hãy bỏ cô ta?
- Rồi em quyết định yêu một người khác, như là để đáp lại cái điều mà em tưởng tượng?
- Không. Em đã không còn hy vọng gì ở anh và đã cố quên anh. Em đã mất hơn hai năm để cố quên anh. Rồi sao đó em mới quen chồng em bây giờ. Còn anh?
- Anh mãi bận rộn với công việc và gia đình. Rồi năm ngoái anh gặp vợ anh.
- Anh vẫn không muốn cho em biết cô ấy có điểm nào hơn em sao?
- Cũng không nhất thiết phải có gì đó hơn mới được đâu em. Cũng như em đã nói với anh khi anh gọi em lần đó thôi.
- Em đã nói gì với anh thế?
- Có một đêm, khi anh nhớ em thật nhiều. Anh đã cố gắng để gọi em và em nói là em đã lấy chồng. Anh hỏi người ấy chắc đẹp trai hơn anh, em nói không. Lại hỏi người ấy chắc giàu có hơn anh, em bảo không. Rồi hỏi người ấy lịch thiệp, phong lưu hơn anh, em cũng bảo không. Anh hỏi vậy nếu hông có gì hơn anh sao em lại bỏ anh mà lấy anh ta, em bảo vì một điều duy nhất, đó là anh ấy gần em hơn anh.
- Vậy bạn anh ở gần anh lắm hỉ?
- Thực ra không gần theo cách đó. Nhưng cô ấy gần anh trong tâm tưởng.
- Ý anh là sao?
- Ý anh là cô ấy không tạo ra cảm giác tự ti trong anh.
- Em hiểu rồi. Anh đừng nói thêm nữa.
Họ lại im lặng. Trời mưa to hơn. Những cơn gió hắt hơi nước vào làm cả hai cảm thấy lành lạnh. Cảm thấy sẽ đau lòng hơn nếu tiếp tục câu chuyện khi họ nhận ra rằng cái vỡ tan của cuộc tình đó gây ra bởi cùng một thứ, đó là sự giả định. Tất cả những đều là giả định để rồi họ tìm quên nhau vì những giả định không mấy tốt đẹp về nhau. Họ nhận ra rằng sẽ không thể sống với những giả định mà thỉnh thoảng cũng cần biết hy sinh cái tôi của mình để cảm nhận sự thật, vì sự thật khác xa so với giả định.
No comments:
Post a Comment