
- Ntk à, lúc này em bé đối với ntk thế nào?
- Em bé vẫn dành phần lớn thời gian bên chị dâu.
- Vậy ntk định làm sao?
- Còn chưa biết làm sao nữa. Từ từ hẳn tính.
- Ntk à, tôi nghĩ ntk hãy bỏ ngay cái ý định theo đuổi em bé đi.
- Sao thế?
- Tôi hỏi thật nhé. Sao đến nay đã nửa đời người rồi mà ntk chưa có vợ?
- Có nhiều lý do.
- Không phải ntk vẫn còn thương nhớ và chờ đợi cô chị sao?
Hắn im lặng hồi lâu không nói gì. Còn tôi không phải vô duyên vô cớ mà hỏi hắn câu đó. Đã có lần chúng tôi tâm sự nhau nghe về cuộc sống của mỗi người. Hắn đã từ chối hai cuộc tình với lý do là hắn sợ không thể đem lại hạnh phúc cho họ vì bản thân hắn có quá nhiều trách nhiệm lâu dài. Đành rằng nghe cũng không thuyết phục lắm nhưng không phải là hắn không có lý. Hắn sinh ra trong một gia đình nghèo với cả thải sáu anh chị em. Cha mẹ hắn là nông dân mà không có bao nhiêu ruộng vườn, quanh năm chỉ lo miến ăn không thôi cũng đã đủ vất vả huống hồ loa lắng cho con cái đầy đủ như người ta. Chị hắn phải thôi học từ rất sớm để giúp việc với cha mẹ, còn hắn là con trai, được xem là đích tôn nên được ưu ái cho ăn học đến nơi đến chốn. Năm hắn xong tiểu học thì mẹ hắn phải đi mổ vì bứơu và kết quả là ngôi nhà cũng khá to bằng gỗ được bán đi. Năm hắn thi vào đại học thì cha hắn lại lâm bệnh tim nên ruộng đất cũng bán gần hết mà còn phải vay nợ để chạy chửa. Hắn đi học đại học với tiền vay bạc hỏi và sau đó nương tựa vào tình yêu thương của cô bác trong ngôi chùa mà hắn xin ở nhờ và phụ giúp họ việc nhang khói kệ kinh. Tất cả tương lai của gia đình chỉ trông cậy vào hắn và hắn luôn ý thức điều đó nên tự xem mình như là người có trách nhiệm hy sinh cả đời để đưa gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khổ đó. Những năm qua hắn vừa lo cho cuộc sống hằng ngày của cha mẹ, vừa nuôi cho hai đứa em trai ăn học với hy vọng sau này chúng sẽ không phải khổ như thế hệ trước và còn có thể chung tay góp sức với hắn chăm sóc cho cha mẹ. Với đồng lương ít ỏi của hắn mà lại phải gánh vác bao nhiêu trọng trách làm hắn coi việc làm như là thứ duy nhất trên đời mà hắn có thể có. Hắn không có thứ sở thích gì như bóng đá, bóng chuyền, bơi lội hay tennis mà chỉ biết làm những bài thơ ảm đạm thê lương. Hắn cũng có chút ít thời gian để tán tỉnh những cô gái xinh tươi nhưng khi bàn đến chuyện cưới xin thì hắn từ chối bằng cách này hay cách khác. Trong những ngày qua, nhờ những chuyện hắn kể với tôi tôi mới biết những nỗi đau tình mờ mịt, những nhân vật không rõ ràng trong những lời than trách của hắn là ai. Hắn tỏ ra sành sỏi và cứng rắn trong những chuyện tình mà hắn tử kể tôi nghe, nhưng hắn đã không bao giờ động đến chuyện tình của tám năm về trước. Có lẽ đó là một vết đau mà hắn chạy chữa bao lâu nay không thể trị lành. Những phút im lặng của hắn khi tôi hỏi về tình cảm của hắn vớ cô chị càng thuyết phục tôi về điều đó.
- Không phải - Hắn phân trần - Chỉ vì tôi chưa tìm thấy người phụ nữ thích hợp.
- Ntk bảo là sẽ yêu thương em bé, vậy có phải ntk thấy em bé thích hợp với ntk sao?
- Cũng chưa hẳn - Hắn lại úng ấp úng - Nhưng tôi hy vọng như thế.
- Ntk à! Ntk đã bôn ba hết nửa đời người, đã từng quen biết bao nhiêu cô gái thì chắc hẳn cũng không khờ đến nỗi không biết ai thích hợp với mình. Nói tôi nghe xem mẫu người mà ntk thích là gì?
- Người đó chưa xuất hiện trên đời này.
- Đừng nói thế. Mà nếu là như vậy có thể tìm một người gần như thế để có thể làm cho họ hoàn thiện hơn. Cứ nói tôi xem mẫu người đó thế nào?
- Chỉ đơn giản là người phụ nữ biết chia sẻ những tâm tư của tôi, biết thông cảm với trách nhiệm và bổn phận của tôi, nếu không thể cùng tôi làm tròn trách nhiệm đó thì cũng đừng ngăn trở tôi.
- Nếu chỉ là như vậy thì trên đời này thiếu gì.
- Cũng có vài người nói là sẽ sẵn lòng cùng tôi vượt qua tất cả. Nhưng tôi không có lòng tin vào điều đó, tôi cảm thấy họ không thể làm được.
- Chính xác là ntk không yêu họ, đúng không?
- Vâng - Hắn ngập ngừng hồi lâu - Có những người ngay khi mới gặp tôi đã thích rồi, nhưng khi đến bên nhau tôi lại không tìm thấy sự rung động thực sự của con tim, cảm giác cũng nhạt nhẽo như với bao nhiêu người khác.
- Vì thế cho nên ntk có thể cùng lúc quen hai ba cô chứ gì?
- Hình như ntk nói đúng. Tôi chưa tìm thấy sự hoà hợp nào. Những cuộc tình kia cũng chỉ như những vở tuồng, bề ngoài cứ rất đẹp nhưng vẫn nhận ra người diễn viên thật.
- Ntk nói xem khi xưa ntk yêu cô chị là vì điều gì? - Tôi đang cố xem thực ra hắn thích gì.
- Lúc ấy cô ấy là người con gái ngây thơ trong trắng. Dù tuổi còn nhỏ như là người biết quan tâm đến người khác, không nịnh bợ người giàu có cũng không khinh khi kẻ nghèo hèn. Là một người con hết lòng hiếu thảo với cha mẹ, là một người chị hết mực quan tâm lo lắng cho các em. Cô ấy còn là người nhạy cảm với cái hay, cái đẹp, dù sống nơi xứ người nhưng vẫn thích chiếc nón lá, áo bà ba, áo dài. Cô ấy là người tinh tế và kín đáo.
- Vậy còn em bé bây giờ thì sao?
- Em bé xinh xắn, kiêu sa, mang nét đẹp thật sang trọng và tao nhã. Cũng ngây thơ và trong trắng.
- Chỉ vậy thôi sao? - Nghe hắn kể ngắn quá nên tôi định hỏi xem hắn có bổ sung gì không.
- Có lẽ còn nhiều cái hay, cái đẹp khác nhưng tôi chưa cảm nhận được thôi.
- Ntk thật là cứng đầu. Vậy mà bảo háo sắc thì không chịu. Nghe nói tôi cũng biết là trong mắt ntk thì cô em đẹp hơn cô chị.
- Có lẽ vậy.
- Nhưng mà cô em là người mà ntk thích, còn cô chị mới mà người mà ntk yêu.
- ...
- Ntk à, lấy vợ đi, và cần nhớ rằng người mà ntk muốn tìm là người biết quan tâm, lo lắng, có ý thức trách nhiệm, sẵn sàng chia sẻ buồn vui với ntk, có thể chăm sóc cho cái đầu hay đau của ntk chứ không phải người chỉ để ntk ngắm nhìn.
- Vâng, tôi biết.
- Vậy từ trước đến nay ntk có gặp cô gái nào mà ntk thấy là phù hợp cho mẫu người thứ nhất không?
- Có.
- Ai vậy?
- Chính là cô chị.
- Tôi biết ntk sẽ nói như vậy. Mà đã như vậy rồi sao không đón lấy tình yêu ngay trước mặt mà còn tìm kiếm đâu xa?
- Ntk đừng nói thế. Mấy năm trước tôi đã chính miệng mình tác hợp cho cô ấy với cậu bạn của cô ấy bây giờ và cũng đã hứa với lòng sẽ vun đắp cho hạnh phúc của họ. Thời gian gần đây, mặc dù có nhiều nghi kỵ ban đầu nhưng tôi cũng đã cho cậu ta hiểu rằng tôi không có ý gì. Cậu ấy đã tin tôi và tôi cũng thấy mình nên làm vậy. Nguyên tắc của tôi là không phá vỡ hạnh phúc của người khác chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mình.
- Nguyên tắc là thứ do con người đặt ra nó, vì vậy nên người ta cũng có thể thay đổi nó đi mà. Tình trường cũng như chiến trường, trong tình yêu không có chuyện nhường nhịn hay là thương hại gì cả. Nếu yêu người ta và người ta cũng yêu mình mà không dám đoạt lấy thì là một kẻ hèn yếu.
- Tôi thà là một kẻ hèn yếu cũng không thể phản bội lại lòng tin của người khác.
- Tôi dám cá là ngày nhà họ ra đi ntk sẽ ôm hôn cô chị thắm thiết.
- Ntk nói sai rồi. Tôi sẽ ôm hôn thắm thiết, nhưng không phải là cô chị mà là em bé.
Rồi hắn không nói gì nữa. Có vẻ như hắn giận tôi vì dám bảo hắn hèn yếu. Nhưng tôi không thể kìm được sự bực tức khi hắn cứ tỏ ra là quân tử kiểu ngốc ngếch đó. Hắn nói hết câu đó thì không thèm nói gì nữa. Tôi thì biết hắn đang tức giận và khó xử nên cũng không nói gì thêm. Vả lại cũng hết giờ nghỉ, chúng tôi đều phải làm việc. Cả buổi chiều hôm đó chúng tôi không nói chuyện với nhau. Sáng hôm sau, tôi còn chưa kịp gọi hỏi hắn có giận tôi không thì đã thấy hắn gọi tôi.
- Ntk khoẻ không?
- Tôi khoẻ. Còn ntk thế nào?
- Tôi đang sắp chết.
- Sao chết - Hắn làm tôi giật mình, không biết lại có chuyện gì đây - Ntk đang ở đâu đấy?
- Tôi đang ở lưng chừng vực, ntk kéo tôi lên giúp.
- Đáng đời cái kẻ cứng đầu. Tôi trên chùa, có đâu đó mà kéo.
- Ntk không cứu tôi sao? Trong hoàn cảnh này chỉ có ntk mới cứu tôi được.
- Cái người muốn tự tử thì trời mà cứu. Tôi đã bảo đi chỗ khác mà không chịu nghe, giờ làm sao cứu đây! Có cần tôi tiếp sức cho một đạp để mau xuống đó không?
- Là chỗ tri kỷ, ntk không cứu tôi thì thôi, làm sao lại còn nở xô tôi xuống đó.
- Nhưng cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Mà chừng nào nhà ấy mới về bên kia?
- Chiều nay.
- Tôi lại mong cho họ đi sớm hơn chứ còn cứ ở đây mãi chắc ntk hết cứu được rồi.
- Thì họ sắp đi rồi đó.
- Vậy là đêm qua là đêm cuối cùng họ ở đây?
- Vâng.
Tôi dần đoán ra manh mối. Những đêm cuối cùng thường là có nhiều thay đổi đến không ngờ. Người ta vẫn hay viết truyện theo kiểu đó cũng không lấy gì làm lạ. Hắn tuy cứng đầu ngang bướng nhưng lại là kẻ đa sầu đa cảm, cũng có máu nghệ sĩ lắm nên biết đâu lại làm nên cớ sự gì nữa rồi. Tôi hỏi thêm:
- Vậy đêm qua ntk chắc đã thức sáng đêm để trò chuyện với em bé? - Tôi biết hắn không làm như vậy vì em chắc hẳn còn không đủ thời gian để trò chuyện với cô chị mà, chỉ hỏi để hắn tự nói ra sự thật.
- Tôi không thức sáng đêm, có điều là không ngủ được nhiều.
- Sau thế?
- Hôm qua có người bạn của cô ấy đến tiễn cô ấy đi. Tôi cũng tiếp chuyện vài câu sau đó đi lên phòng ngủ để nhường lại cho hai người họ trò chuyện.
- Vậy ntk cũng ngủ sớm đấy chứ.
- Đáng lẽ như vậy. Nhưng ....
- Lại ấm ức gì nên không ngủ được à?
- Lúc tôi đang chập chờ nữa thức nữa ngủ thì có tiếng bước chân người, và đèn lại bật lên.
- Cô chị đang bận tiếp bạn. Vậy bước chân đó của ai?
- Của cô ấy.
- Trời ạ. Cô ấy làm gì ở đó? - Tim tôi cũng muốn nhảy ra.
- Tôi mở mắt ra và nhìn thấy cô ấy đang nằm vuông góc với tôi. Đầu hướng về phía tôi.
- Không phải ntk đã quay sang ôm người ta chứ?
- Không. Tôi thấy ngại quá nên bảo cô ấy xuống chơi với bạn kẻo người bạn kia buồn.
- Rồi cồ ấy có nghe lời ntk không?
- Cô ấy bảo là có em bé tiếp chuyện rồi. Cô ấy muốn được nhìn tôi đến khi cô ấy đi.
- Và ntk đã bảo cô ấy ở lại với ntk?
- Không. Tôi khuyên rằng người ta là bạn của cô ấy nên chủ yếu muốn nói chuyện với cô ấy. Không nên để em bé tiếp như vậy người ta sẽ buồn. Còn giải thích rằng trai gái ở chung phòng giữ đêm thế này không nên.
- Rồi cô ấy làm sao?
- Cô ấy nghe lời tôi, đi xuống phòng khách.
- Vậy là ntk có thể ngủ tiếp rồi còn gì.
- Nhưng tôi bắt đầu không ngủ được. Tôi biết cô ấy có chuyện gì đó muốn nói với tôi.
- Chứ không phải chính ntk cũng muốn nói gì với cô ta sao?
- Tôi không còn gì để nói. Chỉ nhớ ánh mắt cô ấy ngước nhìn tôi đầy tình ý làm tôi nhớ lắm cái đêm cách đó tám năm khi tôi sắp chạm vào môi cô ấy. Tôi cảm thấy vẫn thèm cái nụ hôn năm xưa lắm.
- Ntk đã không hôn cô ấy sao?
- Không. Tôi không thể hôn người yêu của người khác.
- Khó tin quá. Chẳng có người đàn ông nào như ntk. Miếng ngon ngay trước miệng mà lại không tranh thủ trộm một miếng.
- Nhưng tôi thì khác. Tôi đã cố kìm nén lòng mình với hy vọng là qua đêm đó mọi việc sẽ êm xuôi.
- Chắc là vì vậy nên ray rứt ngủ không được chứ gì?
- Cũng không chắc. Nhưng khi tôi còn đang nhắm mắt suy nghĩ đủ điều thì có cái gì đó ướt ngực áo tôi. Một giọt, rồi hai giọt, rồi ba giọt.
- Gì thế?
- Tôi mở mắt ra xem thì thấy cô ấy đang ngồi bên cạnh. Nhìn tôi thật gần và hai hàng nước mắt chảy dài trên má, lăn dài xuống ngực áo của tôi.
- Ntk mơ à?
- Không. Cô ấy đã đi một chút rồi quay lại.
- Khi đó ntk làm gì? - Họ cứ như một đôi không thể tách rời nhau. Cái cảnh tình mà hắn nói làm tôi không khỏi xúc động. Thật đáng thương cho cô ấy đã quá yêu hắn đến nỗi không còn quan tâm đến thân phận cùa mình. Có lẽ chỉ như thế mới có thể làm thay đổi con người của hắn. Tôi hỏi để xem cuối cùng người bạn cứng đầu của mình có chịu khuất phục trước tình yêu không.
- Lúc đó trái tim tôi như tan chảy theo những giọt lệ của nàng - Hắn gọi cô ấy bằng nàng, một cách gọi rất khác biệt với từ "cô ấy" khô khan thường ngày, cũng là dấu hiệu cho tôi thấy hắn đã bắt đầu chịu thay đổi - Tôi không còn nghĩ ngợi gì nhiều ngoài một cảm giác yêu nàng tha thiết. Rồi tôi bật dậy. Chẳng biết ai trước ai sau nhưng chúng tôi ôm nhau thật chặt và hôn nàng thắm thiết.
- Ntk ơi là ntk! Người ta đã yêu ntk đến quên trời quên đất như vậy. Còn ntk thì sao? Cái gì là nguyên tắc, cái gì là lòng tin? Để rồi đợi cho người ta phải chủ động bà tỏ như vậy ntk mới chịu làm một người đàn ông thực sự. Rồi chỉ vậy thôi sao?
- Cũng chẳng biết vì sao mà sau đó chúng tôi ngã xuống nệm. Tôi đè trên người nàng ấy, rồi nghe nàng khóc lơn hơn rồi nói "em đã sai rồi".
- Ntk định làm gì thế?
- Tôi không làm gì cả. Chỉ đỡ nàng ấy ngồi dậy, tay vẫn còn ôm chặt nhau.
- Lúc đó có ai thấy không?
- Lúc đó có một luồng sáng loé lên. Chúng tôi quay lại nhìn thì mới hay đó là em bé đang chụp hình.
- Hết chối cãi rồi. Ntk không còn đường nào để đi theo em bé đâu.
- Tôi biết. Nhưng tôi không quan tâm điều đó nữa.
- Sau đó hai người lại nằm xuống à? - Hắn vốn là kẻ nghiêm khắc, hay nói nhiều và cũng mạnh miệng chọc ghẹo người ta chứ chẳng khi nào lợi dụng phụ nữ. Hắn cứ học đòi theo Liễu Hạ Huệ nên có lẽ cũng vì vậy mà nhiều cô xa hắn cũng không chút oán hờn. Nhưng biết đâu, khi yêu thực sự thì người ta có khác.
- Không. Sau đó tôi bảo nàng cùng tôi ra sân thượng, trước bàn thờ trời vì tôi sợ cứ ôm nhau mại thế trong phòng lại có chuyện khó tránh.
- Hai người ra đó làm gì?
- Thì nói chuyện. Và tôi khuyên cô ấy đừng buồn. Còn bảo rằng bây giờ đã lớn rồi, nếu đã quyết định thì hãy có trách nhiệm với quyết định của mình. Bảo rằng có thể có vài quyết định chưa đúng lắm, nhưng ta sống phải có trách nhiệm với bản thân và với những người thân quen, nếu chỉ vì tình cảm bản thân mà đem lại sóng gió cho người khác thì không nên và sẽ phải hối hận. Còn bảo nàng là tôi không hề trách nàng mà sẽ luôn ủng hộ nàng, luôn sẵn sàng chia sẻ với nàng những khi buồn tủii hay lo lắng.
- Nàng nói sao?
- Nàng chỉ khóc và bảo tôi nói thật lòng một lần xem tôi có yêu nàng không.
- Vậy ntk chắc không trốn chạy được rồi?
- Được mà. Tôi chỉ bảo là tôi đã từng yêu nàng, nếu sau này tìm cho mình một người vợ thì tôi vẫn mong sao người đó cũng giống như nàng.
- Ntk nói cho khéo cuối cùng cũng lại để cho người ta một tia hy vọng. Rồi sau đó thế nào?
- Sau đó tôi bảo nàng đi ăn sáng với bạn còn tôi nhắm mắt chút để còn đi làm. Nàng nhẹ ôm lấy tôi và gạt nước mắt đi xuống. Còn tôi về phòng ngủ được vài phút.
- Vậy chiều nay ntk có tiễn nàng ra phi trường không?
- Chắc là không.
- Sao thế?
- Sáng nay trước khi đi làm tôi đã tặng cho nàng ấy một món quà, cho em bé một món quà coi như cũng xong rồi.
- Tặng quà và đưa tiễn là hai chuyện khác nhau. Không phải ntk sợ cầm lòng không đậu sao?
- Ntk đừng nhắc.
- Tôi cần nhắc để tên ngốc như ntk còn biết mình đang muốn gì.
- Sáng nay tim tôi đau dữ dội trên đường đi làm. Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nữa. Tôi sợ không kìm được lòng mình. Hiện giờ trái tim tôi đang lồng lộn, tôi thực sự đau đớn lắm. Tôi không muốn mất nàng ấy. Chỉ khi bên nàng ấy tôi mới cảm thấy mình rung động và cảm giác hạnh phúc.
- Vậy còn chần chừ gì nữa mà không về và nói cho nàng ấy biết?
- Tôi còn phải làm việc mà! Tôi cũng không muốn tạo sóng gió trong cuộc tình của họ.
- Việc hôm nay làm không xong còn mai làm. Việc này mất thì có thể kiếm việc khác. Nhưng tình yêu mất đi làm sao tìm lại được? Ntk đã mất nàng ấy một lần, lần này tìm lại được mà không chịu giữ lấy thì sau này có hối tiếc cũng không còn kịp đâu. Trái tim nàng ấy đã thuộc về ntk rồi, nếu nàng ấy vẫn bên người bạn trai kìa thì càng có lỗi với người ta.
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả. Nghe tôi đi ntk! Về đi! Đừng tiếc gì một chút công việc mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình. Nếu tôi là nàng ấy thì bây giờ tôi đang mong ntk về với tôi. Và nếu ntk không về tôi sẽ hận ntk suốt đời. Hãy về nói cho nàng biết thực sự lòng mình và hãy bên nàng ấy cho đến khi nàng lên máy bay.
- Có lẽ tôi không thể làm khác được rồi. Tim tôi đang đau lắm và cũng không đầu óc nào mà tập trung làm việc được.
Rồi tôi cũng không nói gì để hắn có thể bình tâm mà suy nghĩ cho chín chắn. Tôi biết hắn đủ thông minh để hiểu bản thân hắn cần gì. Tôi biết hắn đã nói với tôi rất thật và tình yêu mà hắn dành cho nàng ấy là rất thật. Dù vậy tôi vẫn đang chờ xem hắn có nhắn gì cho tôi không. Trong thời gian đó tôi có chút việc cũng phải đi ra ngoài. Khi tôi quay lại thì thấy tin nhắn của hắn rằng "Ntk à, tôi đã quyết định và đã xin phép sếp tôi nghỉ ngày hôm nay. Cảm ơn ntk"
(còn tiếp)